Tôi lấy chồng xa quê, nhà chồng cách nhà tôi gần 200 cây số. Lúc quen và yêu chồng hiện tại, tôi cũng vấp phải sự phản đối của chính bố mẹ đẻ vì không muốn con gái đi lấy chồng xa. Thế nhưng, thời điểm đó, tôi vẫn nhất quyết chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Cuối cùng, sau nhiều lần thuyết phục bố mẹ đành chấp nhận cho chúng tôi tổ chức đám cưới.
Về phần nhà chồng tôi, cả bố và mẹ đều là giáo viên về hưu, nên rất chú trọng và khắt khe về nề nếp sống. Nhất là mẹ chồng tôi, mặt bà khá khó tính lại ít nói, nhưng một khi đã nói điều gì thì rất chuẩn mực nên mọi chuyện trong nhà dù lớn hay nhỏ đều do bà quyết định. Làm dâu một gia đình gia giáo, nề nếp như vậy quả thật không dễ dàng.
Bởi vậy sau đám cưới, tôi sợ ở chung gia đình sẽ xảy ra mâu thuẫn nên dù nhà chồng chỉ cách công ty khoảng 20km nhưng tôi vẫn bàn với chồng thuê nhà trên đó và lấy lý do là tiện cho công việc, tránh phải đi lại nhiều.
Dù không sống chung nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hoàn thành trách nhiệm của người con dâu. Những lần về thăm, bố mẹ có nói gì thì tôi vẫn nhẫn nhịn nghe theo, bởi tôi luôn muốn gia đình hòa thuận. Biết bố mẹ già, tiền sinh hoạt cũng chỉ phụ thuộc vào lương hưu nên hàng tháng tôi đều gửi về cho ông bà 5 triệu để chi tiêu.
Thời gian tôi mang thai con đầu lòng, cứ thấy tôi về là mẹ lại chuẩn bị rất nhiều món ăn dinh dưỡng cho tôi. Tuy nhiên, món mẹ nấu không hợp khẩu vị nên tôi ăn rất ít. Thậm chí, có lần tôi phải lén nấu lại, điều chỉnh cho phù hợp với khẩu vị của mình không là không thể nuốt nổi. Dù không thích đồ ăn của mẹ chồng nấu nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn với mẹ nửa câu. Bởi tôi nghĩ, mẹ chồng là người khó tính và khắt khe bà chăm sóc tôi như vậy đã là quý rồi. Tôi nên đón nhận bằng thái độ biết ơn, chứ không nên phàn nàn để gia đình không vui, tình cảm mẹ con rạn nứt.
Ấy thế mà trong một lần vợ chồng tôi đưa con về quê chơi, tôi đã nghe chính miệng mẹ chồng nói với cô hàng xóm rằng tôi chỉ là người dưng. Hôm đó, cô hàng xóm qua chơi, thấy tôi đang dọn dẹp nhà cửa cô liền khen mẹ chồng tôi có nàng dâu tốt, không bù cho nhà cô có nàng dâu nói nhiều, cô làm gì cũng bị con dâu cấm cản, góp ý.
Lúc đó, mẹ chồng tôi thở dài rồi nói: “Con dâu muốn tốt cho bà nên nó mới góp ý. Tuy nhiên, con dâu nhà tôi dù hiếu thảo, ngoan hiền nhưng cứ như người ngoài. Kể từ ngày về làm dâu đến bây giờ, nó luôn duy trì khoảng cách với vợ chồng tôi, tôi có làm gì sai nó cũng không nhắc nhở, cả tháng không về cũng chẳng đả động đến việc gọi điện hỏi thăm mẹ chồng lấy một câu”. Đứng ngoài nghe thấy những lời mẹ chồng nói, lòng tôi nhói đau, liền vào phòng, khóa cửa lại rồi khóc trong đó.
Buổi chiều hôm đó, tôi đem những uất ức trong lòng ra tâm sự với chồng. Chồng tôi nghe xong liền gọi bố mẹ đến ngồi lại để nói chuyện thẳng thắn, sau đó anh kể lại chuyện tôi đã nghe được mẹ chồng và cô hàng xóm trò chuyện khiến cả tôi và mẹ đều cảm thấy xấu hổ.
Anh kể ra những đóng góp của tôi cho gia đình và việc tôi nhẫn nhịn để gia đình được hòa thuận chứ không phải như bà đã nghĩ. Anh còn trách mẹ vì đã nói những điều không tốt về con dâu với người ngoài, khiến tôi vô cùng cảm động.
Chồng tôi nói xong, mẹ chồng liền quay sang xin lỗi vì đã nói những điều không đúng về tôi. Mẹ cũng chia sẻ rằng vì ông bà chỉ có một người con trai nên luôn mong có con dâu để tâm tình, nhưng tôi lại giữ khoảng cách quá mức khiến bà cảm thấy buồn mà lỡ miệng. Nhìn thấy mẹ chồng chân thành chia sẻ, tôi cũng cảm thấy xấu hổ và xin lỗi mẹ.
Sau khi tháo gỡ được mâu thuẫn, chồng tôi mới nói rằng: “Chúng ta đã là người trong gia đình thì cứ mạnh dạn, thoải mái mà trò chuyện, tâm sự với nhau. Có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng ra để cùng tìm cách giải quyết, như vậy cả hai đều cảm thấy dễ chịu và người kia cũng biết đường mà thay đổi”.
Suốt 4 năm về làm dâu, tôi luôn nhường nhịn vì lo sợ bố mẹ chồng khó tính và khắt khe, giờ muốn thay đổi thì quả thật không dễ dàng. Nhưng chồng tôi nói đúng, phải cởi mở, biết chia sẻ thì gia đình mới có thể hòa thuận được.