Vợ chồng tôi sinh sống ở thành phố. Tài chính của chúng tôi chỉ ở mức ổn định chứ không phải là quá thịnh vượng. Mỗi lần về quê, tôi phải chi tiêu hợp lý, tích cóp một khoản riêng để mua quà tặng và biếu bố mẹ, ông bà. Vợ tôi còn nuôi một con heo đất, bỏ tiền vào để khi về quê thì đập ra.
Vì biết cách quản lý tài chính nên lần nào về quê, tôi cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người. Ai cũng khen tôi giàu có. Tôi chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện.
Em trai tôi sống cùng bố mẹ ở quê, làm thợ mộc. Dạo gần đây, tôi nghe bố mẹ than phiền em trai hay đàn đúm ăn chơi nhậu nhẹt. Em dâu chịu không nổi nên hay cãi nhau với chồng. Bố mẹ tôi buồn lòng lắm. Tiền bạc đã túng thiếu khó khăn mà em trai còn ưa nhậu nhẹt, hỏi ai mà chịu đựng nổi?
Em cũng thường gọi điện hỏi vay tiền tôi. Em vay không nhiều, khi thì vài trăm nghìn, khi thì 1-2 triệu. Tôi thương em nên hay giấu vợ chuyển tiền cho em.
Dịp lễ Tết Dương lịch, vợ chồng tôi được nghỉ 2 ngày nên quyết định về quê chơi. Vợ lấy ra 20 triệu, rủ tôi đi mua sắm quà biếu. Chúng tôi liệt kê ra một loạt những người cần biếu quà và mua quà hết hơn 5 triệu. Phần tiền còn lại thì trả tiền xe cộ và biếu bố mẹ.
Trong bữa cơm gia đình, em trai bỗng lấy ra một tờ giấy chi chít chữ, bên dưới có chữ ký và điểm chỉ vân tay của em tôi, hỏi tôi: “Anh trả nợ cho em được không?”. Tôi nhìn con số 500 triệu trong giấy mà hoa mắt chóng mặt.
Em trai bảo mình làm ăn nhưng thua lỗ, giờ lãi mẹ đẻ lãi con nên mới thành ra nợ ngập đầu. Nó không có khả năng trả nợ nữa, chỉ đành nhờ đến tôi.
Tôi sững sờ, tôi làm gì có nhiều tiền đến vậy? Vợ tôi ngồi cạnh, giật lấy tờ giấy nợ đưa trả thẳng cho em chồng. Cô ấy nói vợ chồng mình cũng khó khăn, không giàu có gì nên không có khả năng trả nợ giúp em. Em lớn rồi thì phải tự lo cho cuộc sống của mình, không nên dựa dẫm vào người khác.
Em trai tôi đang có hơi men, bị chị dâu dạy đời thì nổi điên lên. Nó chỉ tay, mắng vợ tôi là hỗn láo. Vợ tôi bực tức vì em chồng tỏ thái độ “chủ nhà” nên bỏ vào phòng nằm.
Bố mẹ năn nỉ tôi “cứu” em trai, trả trước cho nó một ít thôi cũng được. Phần còn lại thì từ từ tính sau. Nếu tôi không chịu trả nợ giúp em thì buộc phải bán căn nhà để lấy tiền trả. Tôi muốn từ chối mà lại ngại ngùng trước sự kì vọng và mong chờ của bố mẹ. Tôi vẫn còn 200 triệu tiền tiết kiệm, có nên bàn với vợ dùng số tiền đó trả nợ cho em trai không?
Mỹ Hạnh