Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày mình nằm trên bàn sinh, mồ hôi đẫm lưng áo, những cơn co thắt dồn dập khiến tôi như nghẹt thở. Chồng tôi nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe. Tôi thương anh, thương con và thương chính mình.
Trước khi vào viện, chồng tôi đã gọi điện thông báo. Với anh, đó chỉ là một cuộc gọi đúng trách nhiệm – suốt thai kỳ của tôi, mẹ anh chưa từng hỏi han lấy một lời. Đúng như anh dự đoán, bà chỉ lạnh lùng đáp lại. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, cam chịu, chấp nhận, nhưng không có nghĩa là không nuôi hy vọng. Thế nhưng, khi con cất tiếng khóc chào đời, gia đình chồng vẫn hoàn toàn im lặng. Không một cuộc gọi. Không một tin nhắn hỏi thăm.
Những ngày ở viện, tôi một mình xoay xở, vừa đau đớn vết mổ, vừa bối rối khi lần đầu làm mẹ. Bạn bè và người thân bên ngoại đến thăm, ai cũng ngạc nhiên: “Sao nhà chồng không ai qua chăm?” Tôi cười gượng, nói dối rằng bà bận việc, nhưng trong lòng quặn thắt.
Về nhà, tôi như rơi vào cuộc chiến không hồi kết. Con quấy đêm, tôi thức trắng. Sữa không đủ, tôi vật lộn với từng cữ bú. Chồng đi làm cả ngày, chỉ có tôi và con trong căn phòng yên lặng. Thỉnh thoảng, chồng gượng gạo nói: “Mẹ hỏi thăm cháu đấy”, nhưng tôi biết đó chỉ là lời an ủi. Bà chưa bao giờ gọi trực tiếp, chưa một lần hỏi xem cháu thế nào.

Mẹ đẻ tôi ở xa, nghe tin vội bỏ việc lên chăm cháu. Bà ôm tôi khóc: “Sao mày khổ thế này hả con ơi!” Tôi không khóc, chỉ cắn chặt môi, tự nhủ phải mạnh mẽ vì con.
Thời gian trôi qua, con tôi dần cứng cáp. Nhìn thằng bé bi bô gọi “ba”, tôi nghĩ, dù sao nó cũng là cháu nội của nhà chồng. Tôi không muốn con lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương từ ông bà nội. Vì thế, dù lòng còn tủi, tôi vẫn nói với chồng: “Anh đưa con về thăm ông bà đi”.
Lần đầu tiên con về nhà nội, tôi dặn chồng đủ thứ: nào quần áo, sữa, đồ chơi… nhưng bản thân tôi không đi theo. Không phải vì hận, mà vì tôi và bà có lẽ khó mà nhìn nổi mặt nhau sau quá nhiều mâu thuẫn.
Tôi nghĩ rằng bản thân mình như vậy chẳng có gì sai, thay vì hận thù, lôi con ra làm bình phong thì tôi chỉ muốn mâu thuẫn dừng lại ở người lớn. Thế nhưng làm thế nào cũng không vừa lòng được mẹ chồng mình.
Một hôm, chồng tôi về, mặt nặng trĩu. Anh ngập ngừng: “Mẹ bảo… mẹ không muốn mình đưa cháu về nữa.”
Tôi ngỡ ngàng: “Tại sao?”
Chồng thở dài: “Mẹ sợ mình có ý đồ. Bảo rằng mình đưa cháu về để sau này tranh giành nhà cửa, đất đai.”
Tôi đứng lặng người, như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Tôi đã cố gạt bỏ quá khứ, mở lòng vì con, nhưng hóa ra, trong mắt mẹ chồng, tôi chỉ là một kẻ tham lam, toan tính?
Tôi không hiểu nổi tại sao bà lại nghĩ như vậy. Nhà chồng tôi không giàu có gì nếu không muốn nói thẳng ra chả có gì ngoài miếng đất ở quê, tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì từ họ. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là đứa con bé bỏng của mình được nhận tình thương từ ông bà nội.
Chồng tôi cố gắng giải thích, nhưng bà nhất quyết không nghe. Bà còn nói với họ hàng rằng tôi “dụ cháu về để lấy lòng, mưu đồ chiếm tài sản”.
Nhiều đêm, tôi trằn trọc, tự hỏi mình có nên cố gắng thêm lần nữa không. Hay cứ để mọi chuyện như vậy, để con lớn lên mà không có bà nội?
Tôi biết, dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của một người đã định kiến.
Có lẽ, tình cảm gia đình đôi khi là thứ không thể ép buộc. Tôi sẽ không cố níu kéo một mối quan hệ mà chỉ có mình mình nỗ lực. Nhưng tôi cũng sẽ không ngăn cản con được nhận tình thương từ bất kỳ ai, kể cả mẹ chồng tôi.
Nếu một ngày bà thực sự muốn gần cháu, tôi sẽ mở rộng cửa. Nhưng nếu bà vẫn khép lòng, thì cũng đành vậy… Vì trên đời này, có những thứ, dù là máu mủ, cũng không thể đánh đổi bằng sự chân thành.
Minh Uyên