Mẹ vợ tôi là một người mẹ đơn thân, sinh được duy nhất một người con gái, chính là vợ tôi. Khi còn khỏe mạnh, bà sống trong phòng trọ riêng, và vợ chồng tôi chỉ thỉnh thoảng qua thăm nom. Nhưng khi tuổi già sức yếu, bà không thể tự lo liệu cho mình, nên vợ tôi xin phép bố mẹ chồng được đón bà về nhà để tiện chăm sóc và phụng dưỡng.
Sau khi kết hôn, do điều kiện kinh tế eo hẹp, chúng tôi phải sống chung với bố mẹ chồng. May mắn thay, bố mẹ tôi là những người sống đạo đức, giàu lòng nhân ái nên hoàn toàn đồng ý khi vợ tôi đề nghị đưa mẹ ruột về sống cùng gia đình.
Từ ngày có bà ngoại, bà nội vất vả hơn rất nhiều như phải dọn dẹp vệ sinh phòng và cơ thể giúp bà thông gia. Thế nhưng mẹ tôi không bao giờ kêu ca nửa câu, bởi bà cho rằng ai rồi cũng về già, rồi sau này con dâu cũng vất vả chăm sóc ông bà như thế.
Lòng tốt của mẹ đã được vợ tôi trân trọng và ghi nhớ nên những năm ông bà cuối đời, cô ấy một mình chăm sóc bố mẹ chồng mà không phàn nàn lời nào. Thế nên các anh chị tôi được yên ổn làm việc, gia đình đoàn kết vui vẻ.
Sau khi bố mẹ tôi mất cả thì các anh chị trở mặt. Anh cả không cho vợ tôi thờ bà ngoại trong ngôi nhà của bố mẹ tôi. Mọi người nói tôi mà còn tiếp tục thờ bà ngoại thì sẽ đòi quyền thừa kế ngôi nhà. Nhà của bố mẹ, sổ đỏ vẫn đang đứng tên ông bà, tôi chỉ được một phần trong đó.
Vợ tôi vẫn lì lợm bảo kệ các anh chị, lơ đi mà sống, ai cũng có nhà riêng, không ai dám hắt hủi gia đình 4 người chúng tôi ra đường để tranh chấp đất. Lúc đầu các anh chị làm căng nhưng rồi vợ chồng tôi không cãi nửa lời, cũng không chuyển di ảnh của bà ngoại ra khỏi nhà nên mọi người đành buông xuôi.
Hôm thứ 4 vừa rồi là giỗ bố tôi, chúng tôi làm 7 mâm cỗ, khách mời đến đông đủ nhưng gia đình các anh chị không ai có mặt. Tôi gọi điện thì chị gái nói giỗ ở nhà anh cả, khi nào chuyển ảnh bà ngoại ra khỏi nhà thì mọi người mới đến nhà tôi. Vậy là ngày giỗ bố không có các anh chị khiến bữa cơm chẳng vui vẻ gì.
Khi khách về, tôi quát ầm lên, yêu cầu vợ mang di ảnh của bà ngoại về thờ ở bên nhà thờ tổ họ ngoại của cô ấy để gia đình được yên ổn, tôi mệt mỏi lắm rồi. Vợ khóc và nói nhà ngoại không ai cho đặt di ảnh bà trong nhà của dòng họ. Tôi đưa ra vài phương án nữa nhưng vợ không đồng ý, vẫn muốn thờ bà ngoại tại nhà của bố mẹ tôi khiến tôi rất bực, chỉ muốn đuổi vợ đi.
Vì mẹ vợ mà anh em tôi gây lộn, từ mặt nhau làm tôi rất buồn phiền. Tôi không biết phải giải quyết chuyện gia đình thế nào nữa?
Dung Nguyễn