Anh tôi lấy vợ xa cả nghìn cây số, thế nên bố mẹ muốn tôi lấy chồng gần nhà để có chỗ nương tựa. Tôi học xong đại học và có công việc tốt ở thành phố nhưng mẹ lại làm mai cho anh chàng ở gần nhà.
Tôi và anh gặp nhau vài lần thấy nói chuyện hợp, thế là yêu đương luôn. Vì yêu anh mà tôi quyết định nghỉ việc thành phố về quê sống. Sau khi lấy chồng, tôi ở nhà sinh con, còn chồng làm chủ thầu xây dựng nên cuộc sống của gia đình tôi cũng ổn.
Khi các con đã trưởng thành, bố mẹ tôi cũng già yếu, vì vậy tôi phải chăm sóc cho họ. Dường như, tôi không có thời gian để nghỉ ngơi hay tận hưởng cuộc sống. Các anh chị bên nội và ngoại đều ở xa, bận rộn với công việc, chẳng ai quan tâm đến ông bà. Là người ở gần, vợ chồng tôi không thể bỏ mặc được.
Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng phụng dưỡng ông bà để làm gương cho con cái, để chúng học tập và noi theo tinh thần hiếu thảo của bố mẹ.
Mấy tuần gần đây, bà ngoại bị ốm nặng, nên ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn ngon mang qua để bồi dưỡng cho bà. Chồng tôi cũng rất quan tâm đến sức khỏe của mẹ vợ. Chiều nào anh cũng ghé qua thăm hỏi tình hình bệnh tật của bà. Thậm chí, anh còn tận tình bón cơm và động viên bà cố gắng ăn uống để có sức khỏe chống lại bệnh tật.
Ngày hôm kia, vợ chồng anh trai tôi về thăm bà ngoại, nhân dịp có đông đủ, bố công khai di chúc có cả chữ ký của ông bà. Trong di chúc, bố mẹ để lại toàn bộ mảnh đất là 1 sào cho anh trai tôi sở hữu. Tôi cho là bố làm như thế rất đúng và không có ý kiến gì. Nhưng chồng tôi lại phản đối rất mạnh mẽ.
Anh bảo:
“Từ ngày về làm rể, mỗi lần bố mẹ ăn cỗ ở xa, đi bệnh viện, ốm đau, việc gì cũng đến tay vợ chồng con. Thế mà lúc chia tài sản ông bà không cho một tấc đất. Còn vợ chồng anh trai chưa chăm sóc ông bà được ngày nào thì lại được hưởng cả gia sản. Thôi từ nay, vợ chồng con nhường việc phụng dưỡng ông bà cho bác cả”.
Nói xong, chồng tôi giận dữ lôi vợ con về và không cho vợ qua chăm sóc bố mẹ nữa. Trở về nhà, vợ chồng tôi cãi nhau một trận rất gay gắt. Tôi cho là bản thân là con gái không nên tranh giành đất của anh trai, người ngoài biết được họ cười cho. Còn chồng tôi lại dựa vào luật, cho rằng con nào cũng như nhau và đất của ông bà phải chia đôi. Tôi không biết nói sao để chồng từ bỏ ý nghĩ tơ tưởng đến đất đai của nhà vợ nữa?
Dung Nguyễn