Cuộc đời đôi khi mang đến những tình huống oái oăm mà chúng ta không lường trước được, những hiểu lầm có thể xuất phát từ những nơi không ngờ tới. Trong gia đình, mỗi thành viên đều giữ một vai trò và tình cảm riêng, nhưng đôi khi những biến cố bất ngờ lại làm gia tăng khoảng cách, thậm chí dẫn đến những hiểu lầm khó hóa giải.
Tuy nhiên, khi cuộc sống vốn đã nhiều áp lực và gánh nặng, chúng ta nên chọn cách sống nhẹ nhàng hơn, đừng để những chuyện nhỏ nhặt trở thành vấn đề lớn rồi gây khổ đau cho nhau. Đặc biệt, hãy tránh biến những mâu thuẫn giữa người lớn thành điều ảnh hưởng tiêu cực đến trẻ nhỏ.
Khoảng thời gian ba tháng qua thực sự là một quãng thời gian khá vất vả với gia đình tôi, mẹ chồng tôi gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Ban đầu cả nhà thậm chí còn phải chuẩn bị sẵn tâm lý bà sẽ không qua khỏi, thế nhưng may mắn làm sao mà dần dần mọi chuyện đều ổn thỏa cả.
Tuy nhiên, việc điều trị thì sẽ phải kéo dài vài tháng tùy thuộc và tình hình sức khỏe của bà. Lúc này, việc của con cái là phân nhau ra mà chăm sóc cho bà. Chồng tôi là con trưởng nên hầu hết trách nhiệm anh đều nhận rồi, các em chồng thì chỉ phải hỗ trợ những lúc gia đình tôi không thể có mặt được thôi. Ngay cả vấn đề tài chính vợ chồng tôi cũng lo hết chứ không để các em phải bỏ ra đồng nào.
Hiện tại thì mẹ chồng tôi đã khỏe hẳn rồi, chỉ có cái chân vẫn đang bó bột nên hơi ảnh hưởng đến việc di chuyển thôi còn đâu thì bà làm được hết rồi.
Mấy hôm trước là sinh nhật con gái tôi, tôi bảo với con bé là thôi năm nay nhà nhiều việc nên chắc là mẹ chỉ đưa con đi mua sắm vài bộ quần áo mới rồi con thích ăn gì thì mẹ đưa đi ăn nấy, con bé nhà tôi là đứa ngoan ngoãn, ít đòi hỏi nên mẹ nói như vậy nó cũng vui vẻ đồng ý ngay. Tôi cũng biết là mẹ chồng thì đang nằm viện, việc nhà cửa thì bận bịu nên không hề có ý định tổ chức một bữa tiệc rộn ràng hay ồn ào. Mặc dù thật ra nếu tôi làm 1 bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho con cũng chắc sai trái gì cả nhưng thôi thì tôi bù cho con sau.
Nhưng chẳng hiểu sao cô em chồng tôi vô tình nhìn thấy mẹ con tôi dắt nhau đi mua sắm rồi ăn uống trong trung tâm thương mại. Và chỉ có mỗi cái chuyện vô cùng bình thường ấy thôi mà từ miệng cô em chồng thành ngay mẹ con tôi rủ nhau đi ăn mừng vì bà bị tai nạn.
Đúng là tôi với mẹ chồng không hợp nhau nhưng cái gì nó đi cái nấy. Thứ nhất tôi luôn làm tròn trách nhiệm của con dâu trưởng, ngay cả mẹ chồng không ưa tôi cũng phải công nhận việc này. Thứ hai, dù tôi và bà có mâu thuẫn như thế nào thì cũng không bao giờ tôi dạy con hay xui con phải ghét bà cả. Ấy vậy mà cô em chồng lại đổ tiếng ác cho mẹ con tôi như thế.
Từ ngày về làm dâu, chẳng phải vì tôi sợ ai đâu mà vì tôi thương chồng nên luôn cố gắng hết sức mình để giữ gìn hòa khí gia đình, luôn cố gắng hy sinh và tự nhủ phải thông cảm cho những lúc mọi người không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Nhưng đôi khi, sự im lặng và nhẫn nhịn của tôi là là căn nguyên có những câu chuyện xích mích nặng nề hơn nữa.
Thật ra tôi không muốn chấp vì lời nói của cô em chồng có lọt vào tai ai đâu, chồng tôi thì quá hiểu vợ mình còn mẹ chồng tôi những ngày nằm viện vừa qua quá đủ để bà biết tôi là con người như thế nào rồi. Bởi vậy mà khi nói ra những lời lẽ vô lý đùng đùng kia, mẹ chồng tôi chỉ nghiêm mặt bảo con gái đừng có mà ăn nói lung tung thôi.
Có điều tôi thấy rất khó chịu khi mà nhà thì lắm việc, không hỗ trợ nhau thì thôi lại vẫn còn thừa hơi đi để đi vẽ thêm chuyện cho nhau đau đầu. Đã vậy còn lôi con gái tôi vào nữa chứ. Đáng lẽ ra là tôi định im lặng cho xong chuyện đi đấy, thế nhưng nếu im mãi người ta lại tưởng mình dễ bắt nạt!
Thế là tôi nhắn tin cho em chồng, nói thẳng với cô ta là nếu không ưa nhau thì thôi đừng có quan tâm đến nhau làm gì. Tôi không muốn dính dáng gì đến cô ấy thì cô ấy cũng nên để cho mẹ con tôi yên. Đừng để đến lúc ba máu sáu cơn của tôi nó nổi lên thì chị chị em em lại không nhìn nổi mặt nhau nữa đâu.
Mạn Ngọc