Sau nhiều ngày tranh đấu, chồng tôi cuối cùng cũng phải chịu thua. Chúng tôi làm khai sinh cho cháu theo họ của tôi.
Tôi đã không dám xem hết video về bạo hành trẻ em tại Mái ấm Hoa Hồng, vì chỉ nhìn những cảnh đầu video, mắt tôi đã ngấn lệ, nỗi đau quặn thắt từ đáy lòng, thương xót các em, nhưng những thiên thần được sinh ra đã phải chịu thiệt thòi hơn những trẻ em khác, lại còn tiếp tục phải gánh chịu nỗi đau thể xác. Tại sao người ta có thể đánh đập những đứa trẻ còn chưa hiểu thế giới này như vậy?
Ngày tôi sinh con, chồng tôi ôm con quá chặt đến mức khiến tôi không hài lòng vì lo sợ con sẽ bị đau. Vì vậy, nhìn những hình ảnh bạo hành trẻ em khiến tôi thật sự phẫn nộ và mong pháp luật sẽ trừng trị thích đáng những kẻ vô lương tâm đó. Nếu không yêu trẻ em thì đừng làm công việc chăm sóc, nuôi dạy trẻ.
Vụ việc này khiến tôi nhớ lại một chuyện mà gia đình tôi từng phải đối mặt.
Cách đây 8 năm, em gái tôi đã lỡ dở khi tin lời hứa hẹn của một gã đàn ông tồi, bụng bầu 6 tháng thì em bị hắn bỏ rơi, phải trốn đến ở nhờ nhà tôi để tránh làm bố mẹ sốc và tránh sự bàn tán của làng xóm.
Lúc đó chồng tôi rất khinh thường em. Bản thân anh ấy gia trưởng và cũng đã luôn coi mình hơn người rồi, thế nên khi thấy em vợ bị vậy, chồng tôi liền lên mặt, suốt ngày chê bai nhà vợ, rồi rao giảng đạo đức, lên lớp người khác. Nhiều lần tôi đã cãi nhau với chồng để anh thôi xỉa xói em gái tôi.
Em tôi lầm lũi ở trong nhà, suốt ngày ủ dột, tôi phải động viên rất nhiều em mới chịu ăn uống. Khi sinh con ra, em định mang con gửi vào nhà tình thương để làm lại cuộc đời. Chính tôi là người ngăn lại và nói sẽ nhận nuôi cháu để em được sống tự do như ý muốn của bản thân.
Chồng tôi thì phản đối. Anh nói chúng tôi có 2 đứa con là quá đủ rồi. Anh không muốn vất vả kiếm tiền nuôi thêm đứa cháu. Tôi rất choáng trước sự vô tình của chồng. Tôi nghĩ phải bần cùng bất đắc dĩ lắm thì người ta mới phải đưa con đưa cháu vào mái ấm, nhà trẻ mồ côi. Những đứa trẻ lớn lên ở đó thiếu thốn tình cảm gia đình lắm. Thế nên tôi quyết không thể để cháu ruột của mình vào đó được vì cháu còn có tôi, còn ông bà ngoại.
Ảnh minh họa |
Tôi đã nói với chồng rằng sẽ ly hôn, tôi nhận nuôi cả 2 đứa con và đứa cháu nếu chồng không chịu nhận nuôi cháu. Tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ đứa trẻ nào.
Sau nhiều ngày tranh đấu, chồng tôi cuối cùng cũng phải chịu thua. Chúng tôi làm khai sinh cho cháu theo họ của tôi. Còn em gái tôi thì đã đi du học, tiếp tục con đường dang dở mà ban đầu em vạch ra.
Bây giờ, con út của chúng tôi đã 8 tuổi, ngoan ngoãn giúp đỡ mẹ những khi tan học, con sống vui vẻ và yêu thương anh chị. Chồng tôi trước kia thì cũng có đối xử thiên vị khác biệt một chút, nhưng sống cùng nhau lâu dài, anh không còn so đo nhiều, bây giờ yêu thương cháu không khác gì con đẻ. Em gái tôi thì định cư bên nước ngoài, em vốn nhiều lần muốn về nước nhận con nhưng tôi không đồng ý.
Nhìn con út của mình, tôi thấy bản thân thật đúng đắn và may mắn khi giữ con lại ở bên mình. Tôi hi vọng tất cả những đứa trẻ dù không được sống cùng bố mẹ đẻ, cũng vẫn sẽ nhận được tình yêu thương từ những người khác vì các con xứng đáng được yêu thương, trân trọng.