Vốn dĩ đã không thích em dâu, lại thấy mâm cơm em nấu mà tôi tức anh ách.
Em dâu tôi, Thủy, là một cô gái mạnh mẽ với chất giọng vang và đầy nội lực. Thủy rất thẳng thắn, rõ ràng, điều gì đúng thì bảo là đúng, điều gì sai thì nói là sai, không bao giờ mập mờ. Em ấy luôn nghĩ gì nói đó, ai sai gì là nhắc nhở ngay lập tức. Trong khi đó, em trai tôi có vóc dáng cao to nhưng lại trầm ổn, ít nói và hướng nội. Không hiểu sao với hai tính cách trái ngược như vậy mà họ lại yêu nhau. Chính bố mẹ tôi cũng ngạc nhiên trước sự lựa chọn của con trai độc nhất và luôn lo ngại rằng con trai sẽ bị vợ “đè đầu cưỡi cổ” vì tính quá hiền.
Ngay đêm tân hôn, Thủy đã xin phép bố mẹ chồng cho vợ chồng ra ở riêng. Vì Thủy có năng lực tốt nên trong công ty được sếp nâng đỡ, hiện đã lên chức trưởng phòng kinh doanh, và tương lai còn rộng mở. Nhờ vậy, Thủy đã mua được nhà riêng với mong muốn có cuộc sống thoải mái hơn, không phải làm dâu. Bố mẹ tôi hỏi ý kiến con trai, em trai tôi cũng đồng ý ra ở riêng cùng vợ. Vì thế, ông bà không phản đối nữa mà chỉ yêu cầu vợ chồng em phải về nhà ăn cơm gia đình vào mỗi cuối tuần.
Từ ngày ra ở riêng, tôi thấy em trai thường đăng bài lên mạng xã hội nhiều hơn, chủ yếu là khoe cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Hôm qua, tôi đến nhà em dâu chơi, sẵn tiện đem 2 quả sầu riêng đến cho em trai. Tôi đến đúng lúc em dâu dọn cơm nên mời tôi ở lại ăn bữa cơm tối với vợ chồng mình. Nhìn mâm cơm, tôi tức anh ách. Trước đây, mẹ tôi toàn nấu những món ngon cho em trai ăn như thịt kho trứng, sườn rim sốt me, thịt bò xào cần, mực hấp, tôm ram… Còn bây giờ, mâm cơm chỉ là những món ăn kiêng: salad rau củ, canh rau tập tàng, trứng luộc, đậu phụ và ly sữa ngũ cốc cùng đĩa trái cây đầy ắp.
Tôi trách em dâu sao lại cho chồng ăn kiêng, trong khi em đang độ tuổi sung sức, tráng kiện nhất. Nếu Thủy muốn ăn kiêng thì ăn một mình thôi, nấu nướng như vậy là đang làm khổ chồng chứ thương yêu gì?
Em dâu sững người một lúc rồi vào phòng lấy ra tờ xét nghiệm đưa cho tôi xem. Trong đó, kết quả xét nghiệm là em trai tôi đã bị gan nhiễm mỡ mức độ 2 khiến tôi sửng sốt. Thủy nói một câu thâm thúy: “Chồng em, em thương không hết, sao chị lại bảo em làm khổ anh ấy. Tất cả những gì em làm đều là vì tốt cho anh ấy. Nếu em không ép anh ấy đi khám thì làm sao biết bệnh để còn điều trị? Còn chị, chắc gì chị đã hiểu, đã biết rõ em trai chị bằng em mà chị trách móc em này nọ”.
Em trai tôi nhận thấy bầu không khí căng thẳng nên nhanh chóng giả lả, nói rằng em ấy đang tuân theo chế độ ăn kiêng của bác sĩ. Và Thủy cũng ăn theo chồng, chứ bình thường cô ấy chỉ thích ăn thịt cá và uống trà sữa thôi. Nay vì thương chồng nên mới ăn uống theo chế độ này đấy.
Khi hiểu rõ mọi chuyện, tôi vội vàng xin lỗi em dâu rồi ra về trong sự xấu hổ. Ngẫm lại, có lẽ tôi đã để cảm xúc chi phối quá nhiều mà không chịu tìm hiểu thấu đáo sự việc. Thấy vợ chồng em trai thương yêu nhau, cùng đồng hành và chia sẻ, tôi bắt đầu thay đổi định kiến về em dâu. Sau sự việc này, tôi muốn tìm cách gần gũi hơn với em dâu, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.