Câu chuyện Hằng Du Mục bị chồng bạo hành đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Xinh đẹp, được ví như “chiến thần chốt đơn,” sở hữu nền tảng kinh doanh mà nhiều người mơ ước, tài giỏi trên thương trường, nhưng Hằng lại “thua” ngay trong chính ngôi nhà mà cô từng rất hạnh phúc.
Tạm gác lại những khoảnh khắc xót xa và đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần vì kẻ thủ ác đã bị pháp luật trừng phạt, điều chúng ta nhận thấy dưới sự hỗn độn và tan vỡ ấy là tình yêu thương – thứ tình yêu không xuất phát từ huyết thống hay dòng máu.
Đầu tiên là tình yêu của những đứa trẻ bắt đầu biết dùng sự trưởng thành để chữa lành tuổi thơ. Ngoài những vết tích trên người Hằng Du Mục, có lẽ câu nói sát thương và nhức nhối nhất lại chính là từ Dịch Dương – con trai riêng của Tôn Bằng: “Lúc ông làm mẹ tôi bị thương, tôi còn nhỏ và chỉ dám đứng trốn sau cánh cửa nhìn ông”. Cú đỡ đòn cho dì là 1 hành động phản kháng và tự vệ chính đáng sau rất nhiều năm cậu bé kìm nén. Và đứa trẻ trải qua 1 tuổi thơ tổn thương ấy đã biết vùng lên để bảo vệ người phụ nữ bất hạnh như mẹ mình.
Vẫn là một tiếng dì, hai tiếng gọi dì, nhưng đối với Nhất Dương và Dịch Dương, Hằng Du Mục chẳng khác nào mẹ. Cô đã yêu thương và chăm sóc các con của chồng như con của chính mình. Đối với những đứa trẻ, dù 7 tuổi hay 17 tuổi, chúng luôn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ cha mẹ và người thân. Và sự bảo vệ của dì Hằng từ Dịch Dương như một phản xạ tự nhiên xuất phát từ lòng biết ơn và mong muốn thay đổi thói quen bạo lực của cha.
Tôn Bằng sắp thất bại hôn nhân lần thứ 3, nguyên nhân có lẽ ai cũng hiểu. Nhưng sự thất bại lớn nhất và mất mát nhất với người đàn ông này là niềm tin yêu của các con. Không có sự bạo lực nào tồn tại được mãi, không có con người nào mình đồng da sắt cam chịu được mãi. Điều đáng sợ không phải những cú đấm, đạp, tác động của kẻ mạnh lên người kẻ yếu mà điều đáng sợ chính là những người yếu thế biết hợp sức cùng nhau, nó sẽ trở thành 1 sức mạnh vô cùng lớn.
Một nhân vật mà được nhiều người nhắc đến hôm nay là bố đẻ của Hằng Du Mục – người đàn ông đang đau đáu hướng về đứa con gái nơi phương xa với sự lo lắng và trăn trở. Dưới bài đăng của con gái, ông chỉ để lại vài chữ ngắn gọn: “Con phải chườm thật nhiều nước đá”.
Không gặp con rể nhiều nhưng ông rất cởi mở và đón nhận 2 cháu “ngoại” không do con gái mình sinh ra. Trong bức ảnh thân thiết của 3 ông cháu được bố Hằng Du Mục đăng trên trang cá nhân, ông có viết: “Cảm ơn 2 con, ông đã không nhìn nhầm”. Không còn ranh giới hay giới hạn bởi 2 từ huyết thống, thứ đem họ xích lại gần nhau, gắn kết với nhau chính là tình yêu thương.
Chắc chắn chẳng có nhiều bậc cha mẹ nào muốn con gái mình lấy chồng xa, lại lớn tuổi và có con riêng. Nếu cô gái ấy phải bao dung một phần, thì có lẽ cha mẹ cô sẽ bao dung gấp mười lần. Họ phải học cách yêu thương cả những đứa cháu không ruột thịt với mình. Vì tình yêu của con gái, họ chọn cách tin tưởng và hy vọng.
Có câu rằng, hãy đối xử với người khác như cách bạn muốn họ đối xử với bạn. Hãy cho đi rồi sẽ nhận lại, hãy gieo hạt rồi sẽ thu hoạch cả rừng cây. Đứng trước sóng gió cuộc đời, bất hạnh và đổ vỡ, thay vì than vãn và oán trách, hãy tập trung vào những điều tích cực để tìm thấy lối thoát. Người thông minh sẽ biết trân trọng nửa chai nước trước mặt khi họ đang khát, chứ không phải kêu ca “tại sao chỉ còn nửa chai.”
Sau cuộc hôn nhân này, Hằng Du Mục đã được và mất những gì? Chắc chắn người thông minh như cô sẽ không lãng phí thời gian suy nghĩ về việc tại sao mình xinh đẹp, độc lập tài chính mà số phận lại bất hạnh. Cuộc ly hôn này đối với Hằng Du Mục chẳng khác gì việc rũ bỏ “gánh nặng,” phá vỡ xiềng xích. Thứ cô có được là sự nghiệp tự tay xây dựng, bốn đứa con hiểu chuyện và thương mẹ, cùng vòng tay của người thân yêu sẵn sàng chào đón cô trở về.