Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ không may mắn. Bà bị câm điếc từ khi sinh ra nên gặp rất nhiều khó khăn trong giao tiếp. Trời thương cho mẹ gặp bố, một người đàn ông khỏe mạnh nhưng cũng nghèo khó. Hai người đã đồng cảm, chia sẻ với nhau và cùng nhau vượt qua khó khăn.
Mẹ chồng tôi bán rau củ ở chợ xã. Bà viết bảng giá để trước mỗi món hàng cho khách đến mua, rồi chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ để ghi giá cả và đưa cho khách sau khi cân xong. Bố chồng giúp mẹ sắp xếp hàng hóa, đi lấy hàng ở chợ tỉnh mỗi đêm. Chồng tôi kể, hàng xóm thương bố mẹ nên ủng hộ nhiều lắm. Nhờ vậy mà gia đình cũng bớt phần nào vất vả hơn trước.
Nhưng vào năm chồng tôi học lớp 7, bố bị tai nạn khi đi chở hàng trong đêm. Đêm đó mưa gió, đường phố không có điện như bây giờ. Khi mọi người phát hiện ra thì ông đã không qua khỏi. Mẹ chồng suy sụp tinh thần, khóc rất nhiều. Nhưng vì hai con, mẹ cố gắng gượng để nuôi con. Mẹ cũng không buôn bán nữa mà ở nhà trồng rau, nuôi gà, và đi làm thuê làm mướn cho người ta.
Giờ chồng và em chồng tôi đều đã trưởng thành và có công việc ổn định. Chồng tôi thương mẹ lắm, thường dặn dò tôi phải báo hiếu cho mẹ. Tôi biết điều đó chứ, tôi thương mẹ chồng chẳng khác gì mẹ ruột cơ mà. Mà mẹ chồng tôi rất chu đáo, quan tâm đến con dâu, bà không nói được thì thể hiện tình cảm bằng hành động. Tuy làm dâu nhưng gần một năm nay, tôi chưa từng động vào cây chổi hay nấu nồi cơm. Chỉ có ngày chủ nhật được nghỉ, tôi rảnh rang thì nấu vài món ăn ngon cho gia đình, không thì về ngoại chứ mẹ cũng không ép tôi phải ở nhà. Mẹ chồng còn hay ghi vào sổ những câu hỏi han như tôi đi làm có cực không, có bầu bị nghén nhiều không, thích ăn gì để mẹ nấu…
Mẹ chồng tôi vẫn trồng rau xanh nhưng không nhiều như trước nữa. Ai hỏi mua thì bà bán một ít, còn lại là để ăn. Chồng và em chồng cũng không cho mẹ làm nhiều, sợ bà mệt. Mỗi tháng, chồng sẽ đưa hết tiền lương cho tôi để tôi tính toán chi tiêu, sinh hoạt trong nhà.
Theo như dự sinh thì hết tháng 8, tôi sẽ đi đẻ. Nhưng không hiểu sao, 3 ngày trước, bụng tôi đã đau lâm râm, rất khó chịu. Tôi nói cho chồng nghe, anh bảo tôi chuẩn bị tâm lý, nếu đau quá thì nhập viện để theo dõi. Sáng hôm qua, mẹ chồng vào phòng, dúi vào tay tôi một xấp tiền dày cộm. Bà ghi trong sổ là cho tôi đi đẻ, bà chỉ còn bao nhiêu tiền đây thôi, tôi đừng chê mà tội bà. Mở ra xem, tôi òa khóc vì quá thương mẹ. Toàn tiền lẻ thôi, chỉ có 2 tờ 50 nghìn, còn lại là tờ 10 nghìn, 20 nghìn và 2 nghìn, 5 nghìn. Tổng số tiền được hơn 800 nghìn. Đây có lẽ là toàn bộ tiền mẹ tiết kiệm được từ việc bán rau lắt nhắt mỗi ngày, giờ bà đem cho tôi hết.
Tôi đem tiền mẹ chồng cho, bỏ vào một phong bì đỏ và cất cẩn thận trong tủ trang điểm như một bảo vật quý giá. Bởi số tiền đó tượng trưng cho tình yêu thương vô bờ bến của mẹ chồng dành cho tôi. Mẹ chồng còn bảo tôi sinh xong hãy ở cữ nhà chồng, bà sẽ tự tay chăm sóc mẹ con tôi. Nhưng thấy mẹ chồng không thuận tiện trong việc giao tiếp, tôi phân vân quá. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.