Tôi mà hà tiện thì chị gái là người thế nào?
Nhà tôi có 2 chị em, do tuổi trẻ nỗ lực học tập không ngừng nghỉ nên tôi có công việc tốt, cộng thêm ngoại hình khả ái nên lấy được chồng thành đạt. Còn chị gái lấy phải người chồng không có công việc ổn định, thích hưởng thụ ăn chơi nên sống trong nghèo khổ.
Sau khi bố mẹ mất, tôi nhường lại ngôi nhà của ông bà cho chị gái đứng tên và sử dụng để chị không phải thuê phòng trọ nữa. Nhưng ở được vài năm, anh chị đã bán nhà lấy tiền tiêu xài và đi thuê phòng trọ.
Ngày đó tôi giận anh chị lắm, đó là nơi thờ cúng bố mẹ, là nơi tôi đi về, nhà bán rồi tôi biết về đâu. Vào ngày giỗ bố, tôi đến phòng trọ của anh chị làm cơm cúng. Tôi choáng váng khi biết chủ phòng trọ không cho đặt bàn thờ trong phòng nên di ảnh và bát hương của bố mẹ chị tôi khóa kín trong hòm.
Sau lần đó, tôi đã xin chồng cho mang di ảnh của bố mẹ về nhà thờ, và may mắn là chồng đã ủng hộ quyết định của tôi. Kể từ sau sự kiện đó, tôi ít liên lạc với chị gái hơn, vì mỗi lần gặp nhau đều dẫn đến cãi vã.
Anh chị đều lười biếng và không chịu lao động. Mỗi khi tôi gọi điện, chị lại than thở về việc không có tiền để cho con ăn học, phải vay mượn khắp nơi mà không trả được, nên không ai cho vay nữa. Thương các cháu, tôi thỉnh thoảng gửi cho anh chị 10 triệu để chi tiêu.
Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng việc cho tiền chỉ khiến anh chị càng trở nên phụ thuộc và thường xuyên gọi điện cầu cứu tôi mỗi khi thiếu tiền. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mình đang vô tình làm hư anh chị. Cuối cùng, tôi quyết định chặn số của họ và ngừng chu cấp tiền. Tôi tin rằng khi không còn tiền, anh chị sẽ phải nghĩ cách kiếm tiền để nuôi con.
Ảnh minh họa |
Tuần vừa rồi, khi đi chợ, tôi rất bất ngờ gặp chị gái đang ngồi bán hàng. Thì ra chị đã chuyển nhà trọ đến gần nơi gia đình tôi đang sống. Anh chạy xe ôm, còn chị bán rau ngoài chợ. Tôi mua hết rau, sau đó chị đưa tôi về phòng nói chuyện. Vì là chị em ruột, có giận hay cãi nhau bao nhiêu đi nữa, rồi lúc gặp nhau bao nhiêu tức giận đều xóa tan hết.
Gia đình chị sống trong căn phòng nhỏ xíu, đồ đạc chật kín, tìm chỗ ngồi cũng khó. Chị kể đứa con lớn năm nay học lớp 9 và cháu muốn được học cấp 3 nhưng không có tiền nên anh chị đang thuyết phục cháu nghỉ học đi kiếm tiền nuôi em.
Thương hoàn cảnh chị gái nên tôi biếu chị ấy 100 triệu để lo chuyện học hành cho các cháu. Khi tiền đã vào tài khoản, chị gái phàn nàn trách tôi hà tiện. Tôi sống trong nhà đẹp, chồng kiếm mỗi tháng vài trăm triệu, đồ mặc trên người toàn hàng đắt tiền, vậy mà cho chị gái được chút tiền.
Để kiếm được đồng tiền, vợ chồng tôi làm từ sáng sớm đến tối muộn. Đêm người ta được ngủ ngon lành, còn chồng tôi lo nghĩ không thể chợp mắt, phải dùng đến thuốc an thần để tìm giấc ngủ ngon. Cái gì cũng có giá của nó.
Chị gái nói gia đình có những gì ngon nhất tốt nhất tôi hưởng hết, còn nghèo khổ xấu xí chị phải gánh cả. Nếu tôi thương chị và cháu thì hãy mua tặng anh chị một ngôi nhà. Nghe chị gái nói mà tôi cảm giác rất khó chịu, cứ như thể tôi lấy hết những thứ tốt đẹp của chị vậy. Theo mọi người tôi có nên đáp ứng nguyện vọng của chị gái không?