Hôm thứ Hai đầu tuần, trên đường đi làm, tôi ghé vào cây xăng để đổ xăng. Lúc đó khá đông người nên tôi phải xếp hàng khá lâu. Vừa xuống xe, tắt máy và dắt bộ theo dòng người, bỗng một cô gái phóng xe đến, chen lên trước tôi, khiến người xếp hàng phía sau bực bội và buông lời trách móc. Tôi nhẹ nhàng nhắc: “Em ơi, chị đến trước em, em xếp hàng đi, chen lấn làm gì cho mệt?”
Cô gái trẻ, ăn mặc khá nổi bật với bộ váy đen trắng, cổ áo nơ bèo rộng, và chiếc dây chuyền vàng, dù đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm dạng nón, tôi vẫn nhận ra cô là một người xinh xắn. Cô chau mày lườm tôi một cái rồi vẫn dắt xe lên trước với vẻ dửng dưng. Dù khá khó chịu, nhưng tôi cũng nhường cho cô ấy, nghĩ rằng nhanh chậm thêm một phút cũng không quá quan trọng, dù tôi cũng đang có việc gấp.
Hôm đó, tôi phải phỏng vấn 3 ứng viên cho chức phó trưởng phòng thiết kế của công ty. Tôi là trưởng phòng nhân sự, thông thường chỉ có những vị trí quan trọng thì tôi mới trực tiếp phỏng vấn. Chức phó trưởng phòng thiết kế lần này nếu làm tốt thì sang đầu năm mới có khả năng được thăng lên làm trưởng phòng, bởi người phụ trách chuẩn bị về hưu. Thế nên tôi muốn tìm một người có thể đảm nhiệm được vị trí quan trọng này.
Trong 3 hồ sơ lọt vào vòng phỏng vấn cuối này, có 2 người dày kinh nghiệm còn 1 người thì khá trẻ nhưng tốt nghiệp thạc sĩ ở Singapore vừa về nước hồi tháng 8. Cô gái này nghe đâu là cháu gái giám đốc đầu tư, do được “đánh tiếng” trước nên dù không có kinh nghiệm, cũng chẳng phải xuất sắc, vẫn lọt vào top 3 ứng viên sáng giá.
Thế nhưng tình cờ và thật bất ngờ, người đến phỏng vấn đầu tiên – cô gái trẻ đi du học về – lại không phải ai xa lạ, chính là cô gái mà tôi gặp lúc xếp hàng đổ xăng. Cô ấy không nhận ra tôi, cũng phải, tôi đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm 3/4 che kín mặt mũi, lại thêm bộ váy áo chống nắng. Khi lột bỏ tất cả những trang phục đó thì trông tôi lại giống một quý cô thành đạt với bộ váy công sở lịch sự. Còn cô gái trẻ, tôi quên làm sao được chiếc váy đen trắng cổ bèo đó, quá ấn tượng với tôi.
Tôi vẫn phỏng vấn như bình thường, cô gái trẻ thì ban đầu xuýt xoa khen ngợi tôi, sau đó cũng nghiêm túc trả lời các câu hỏi nhưng vẫn bị tôi “đánh trượt”. Ngoài các nghiệp vụ mà cô ấy không nắm được do không có kinh nghiệm, thì còn bởi thái độ và đạo đức cá nhân không hấp dẫn nhà tuyển dụng.
Cuối ngày, tôi cũng chọn được người xứng đáng cho vị trí mình đang tuyển dụng nên thông báo cho phòng nhân sự làm hợp đồng. Hôm sau đi làm, giám đốc đầu tư đến phòng tôi dò hỏi thông tin, khi biết cháu gái mình bị trượt, ông ấy hơi cau có mặt mày rồi hỏi tôi có vị trí nào khác không? Tôi bảo chỉ còn thiếu mỗi nhân viên phòng tổng hợp. Nghe xong, ông ấy hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Ai cũng biết, vị trí nhân viên phòng tổng hợp gọi thì oách chứ thực ra chỉ là chân pha trà rót nước, sắp xếp bàn ghế hội nghị, in ấn, phát văn phòng phẩm cho các bộ phận, làm các công việc lặt vặt. Thế nên giám đốc không ưng là phải.
Tôi không thấy mình làm gì sai. Tôi tuyển người thì ngoài tài năng trong công việc, thì phải đáp ứng được cả tiêu chuẩn đạo đức cá nhân. Thế nên tôi chẳng sợ mình “gây thù chuốc oán” với cấp trên! Tôi nghĩ việc mình thì mình làm tốt là được!
Ngọc Thương