Khi bố bảo muốn chuyển đến viện dưỡng lão ở, cả nhà tôi vội phản đối.
Ảnh minh họa |
Sau khi ăn xong, bố tôi bỗng nói muốn chuyển đến viện dưỡng lão ở. Cả nhà xôn xao trước yêu cầu của bố. Anh cả và chị dâu hỏi lý do tại sao bố lại muốn đến viện dưỡng lão, chẳng phải anh chị vẫn chăm sóc ông rất tốt sao? Anh cả còn hờn giận, bảo mình đã chiều chuộng bố hết mực, không để bố túng thiếu thứ gì. Chị dâu bận rộn việc công ty nhưng cuối tuần lại tự tay chưng yến cho bố chồng uống, nấu những món mà bố chồng thích ăn. Anh chị còn đưa bố về quê thăm họ hàng làng xóm, sợ ông buồn nên tổ chức tiệc trà, hội cờ cho ông tại nhà. Vậy mà bố lại đòi đến viện dưỡng lão ở, như thế chẳng khác nào đang làm xấu hổ anh chị.
Bố tôi bực mình gắt gỏng, ông nói vợ chồng anh cả không thương ông. Đồ ăn tuy nhiều nhưng răng ông yếu, không ăn được. Các món ninh nhừ thì như cám lợn, ông nhìn đã không muốn ăn (ý bố tôi nói đến các món súp). Ông không muốn ở nhà anh cả nữa, vừa buồn chán vừa không được thương yêu. Bố nói nhiều lắm nhưng qua cách ông nói, tôi thấy ông đã bắt đầu có dấu hiệu đãng trí và lẫn nhẹ ở tuổi già.
Chị dâu rối rít xin lỗi bố, bảo rằng ngay ngày mai sẽ bảo bác giúp việc nấu riêng theo sở thích của bố, bố muốn ăn gì thì nói với bác ấy. Nhưng bố tôi lại trách chị ấy “nấu riêng” tức là khinh thường ông… Tôi đành phải lựa lời khuyên bố đi nghỉ sớm, chuyện đến viện dưỡng lão để chúng tôi bàn bạc sau.
Giờ anh cả bảo để bố sang ở nhà tôi vài ngày, rồi sang nhà em gái vài ngày, sau đó về lại nhà anh. Chắc do ông buồn quá nên mới có ý định đến viện dưỡng lão ở để có thêm bạn bè. Mà nhà tôi vừa chật chội, nóng bức, vợ chồng tôi cũng đi làm suốt. Có cách nào ổn hơn không? Làm sao để bố tôi từ bỏ suy nghĩ đến viện dưỡng lão đây? Con cái đầy đủ mà đưa bố đến đó thì còn ra thể thống gì nữa.