Bố mẹ tôi sống với nhau hơn 30 năm nay. Ông bà rất yêu thương, quan tâm nhau. Nhưng tôi chưa từng nghe những lời ngọt ngào của 2 người. Nhiều lúc, mẹ còn đùa rằng là vợ chồng thì chủ yếu là cái tình nghĩa chứ quan trọng gì mấy lời nói hoa mỹ. Tôi không tán thành quan điểm đó.
Năm năm trước, bố tôi qua đời sau một trận ốm nặng. Sự ra đi của cha khiến mẹ tôi vô cùng đau buồn. Bà thường ngồi lặng lẽ trước cổng nhà, như chìm trong những ký ức. Chính lúc này, chúng tôi mới nhận ra rằng tình yêu giữa cha mẹ đã khắc sâu vào tâm hồn, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bà. Tình cảm ấy không được bày tỏ qua lời nói, mà thể hiện rõ ràng qua từng hành động, qua nỗi nhớ da diết, những đêm trằn trọc mất ngủ và sự ăn uống chẳng còn ngon miệng của mẹ.
Anh trai tôi vì thương mẹ nên đã bàn với vợ chuyển về quê sống cùng bà. Có con cháu quây quần bên cạnh, tinh thần của mẹ tôi dần ổn định hơn.
Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Tháng 11 năm nay, mẹ chính thức về hưu. Vừa nhận được quyết định, mẹ đã gọi vợ chồng tôi về họp gia đình.
Mẹ công khai tiền tiết kiệm được gần 2 tỷ đồng. Bà cho anh em tôi, mỗi người 500 triệu. Số tiền còn lại, mẹ sẽ đem vào viện dưỡng lão ở để không phiền lụy đến con cái. Riêng tiền lương hưu, mẹ sẽ chia làm 3. 2 phần cho các con và một phần cho chính mình.
Anh em tôi phản đối gay gắt. Chúng tôi đều khá giả, không cần đến tiền bạc của mẹ. Chúng tôi không muốn và cũng không thể để mẹ đến viện dưỡng lão ở được. Anh trai còn cố hỏi mẹ, có phải vợ chồng anh đã làm gì khiến mẹ phật lòng không?
Mẹ tôi lắc đầu, buồn bã lau nước mắt. Mẹ nói muốn đến viện dưỡng lão ở vì không muốn sống trong nỗi đau, nỗi nhớ về bố nữa. Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều có dáng hình của bố. Dù 5 năm trôi qua rồi nhưng đêm nào mẹ cũng khóc, cũng mất ngủ vì nhớ ông. Chỉ có cách chuyển đến viện dưỡng lão ở, có bạn bè cùng tuổi tâm sự mỗi ngày, không phải sống trong không gian quen thuộc, chứa chan bóng hình bố suốt hơn 30 năm, bà mới thanh thản được.
Nghe mẹ nói, anh em tôi đều đau lòng. Hóa ra, ngoài mặt mẹ cười đùa nhưng trong lòng thì vẫn âm ỉ nỗi đau lớn lao kia.
Anh em tôi khuyên mẹ đợi qua Tết Nguyên Đán rồi hãy tính tiếp. Mẹ đồng ý. Nhưng mấy ngày nay, anh tôi gọi điện bảo thấy mẹ chuẩn bị đồ đạc, chắc vẫn sẽ thực hiện ý định đến viện dưỡng lão ở. Tôi không biết phải làm sao để cản mẹ nữa?
Mỹ Hạnh