Bài viết dưới đây là chia sẻ của cô Thiên (Trung Quốc) nhận được nhiều sự quan tâm trên nền tảng Toutiao.
Tôi và chồng là bạn học cùng lớp đại học. Chúng tôi quen nhau suốt 4 năm học và kết hôn sau khi cả hai đã có công việc ổn định. Cuộc hôn nhân của chúng tôi may mắn được cha mẹ ủng hộ. Gia đình hai bên cũng khá giả nên giúp đỡ các con trong việc mua nhà ở thành phố. Nhờ đó, tôi và chồng không phải gánh quá nhiều áp lực về tài chính.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi cha chồng tôi bị đột quỵ và phải nằm liệt giường. Là anh chị cả trong gia đình, mỗi tháng chúng tôi đều phải gửi tiền về phụ giúp gia đình lo thuốc men cho cha. May thay, khi đó mẹ chồng tôi vẫn còn khỏe mạnh, nên bà có thể lo liệu việc chăm sóc ông mà không cần thuê người giúp.
Sau khoảng 2 năm chống chọi với bệnh tật, cho đến năm 2023, bố chồng tôi qua đời. Mất đi người bạn đời, sức khoẻ của bà ngày một suy sụp. Chúng tôi ở xa nên cũng cố gắng về thăm nhà nhiều hơn nhằm giúp mẹ quên đi nỗi cô đơn. Song dường như mọi chuyện chỉ vơi đi phần nào.
Cho đến đầu năm nay, vợ chồng tôi bất ngờ nhận được tin mẹ ở nhà bị ngã phải đi cấp cứu. Bỏ hết lại công việc, chúng tôi lập tức trở về. May mắn bà chỉ chấn thương phần mềm nên cũng nhanh chóng được xuất viện.
Lo ngại việc mẹ ở nhà một mình sẽ không an toàn, chúng tôi đề xuất đến việc đón bà lên thành phố để sống cùng. Ban đầu, bà không đồng ý bởi lo ngại vấn đề sẽ xảy ra mâu thuẫn không đáng. Từ chuyện nhỏ đó có thể làm mất đi tình cảm gia đình vốn đang bền chặt. Tuy nhiên sau nhiều lần thuyết phục, bà cũng quyết định lên tàu, ra thành phố để ở cùng gia đình tôi.
Trước ngày mẹ lên, tôi đã dọn dẹp lại căn phòng trống trong nhà, mua sắm thêm một vài món đồ để mẹ không cần thiết phải mang từ dưới quê lên. Đặc biệt, tôi biết bà thích uống trà nhài nên đã mua sẵn và để trong tủ.
Vợ chồng tôi cũng cố gắng dành thời gian để trò chuyện và tâm sự với mẹ nhằm giúp bà vơi đi nỗi cô đơn. Song dường như mọi cố gắng đó là không đủ.
Vào đêm hôm đó, trong lúc đi ra phòng khách uống nước, đi qua phòng của mẹ chồng, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Đó là cuộc điện thoại giữa bà và con gái. Đứng bên ngoài tôi nghe hết được toàn bộ câu chuyện. Do đã quen với cuộc sống ở chốn thôn quê với những người hàng xóm thân thiết, bà không cảm thấy vui với cuộc sống tẻ nhạt và đơn điệu ở nhà tôi. Mẹ cho biết ở nhà tôi chỉ lặp đi lặp lại những hoạt động như ăn và ngủ, không có hàng xóm để chuyện trò. Nên hiện tại, bà đang mong muốn được trở về quê. Tuy nhiên, bà lo ngại vợ chồng tôi sẽ không đồng ý nên không biết phải làm thế nào.
Sau cuộc trò chuyện đó, tôi hiểu được nguyện vọng của mẹ nên buổi tối hôm sau, tôi và chồng đã trò chuyện thẳng thắn với bà. Trong buổi nói chuyện ngày hôm đó, mẹ bày tỏ mong muốn được trở về nhà. Bà nói: “Cha mẹ nào cũng mong muốn được ở gần con cháu. Tuy nhiên, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, mẹ nghĩ rằng không thể vì mong muốn của mình mà không để tâm đến cảm xúc của các con. Mẹ thấy các con bận rộn với công việc mỗi ngày. Đôi lúc, 2 đứa không còn có thời gian chăm sóc bản thân nhưng lại rất cố gắng lo cho mẹ. Mẹ vui và cảm thấy ấm lòng vì điều đó. Nhưng mẹ nghĩ rằng chỉ cần các con có hiếu như vậy thì dù ở gần hay xa thì vẫn có cách quan tâm và gia đình vẫn có thể gắn kết.
Còn bây giờ, sức khỏe của mẹ đã ổn định rồi. Mẹ muốn về quê để các con có cuộc sống thoải mái hơn. Mẹ cũng cảm thấy vui khi được sống trong chính căn nhà của mình. Nên chắc là ngày mai, mẹ sẽ về nhà”.
Biết là không thể níu kéo được mẹ, hôm sau, vợ chồng tôi thu xếp để đưa bà về quê. Gặp lại những người hàng xóm thân quen, mẹ lại vui trở lại. Đến lúc này, vợ chồng tôi càng thấm thía câu nói của mẹ vào tối ngày hôm đó. Không thể bên mẹ song chúng tôi vẫn có những cách khác nhau để chăm sóc bà. Vợ chồng tôi gọi điện hỏi thăm mẹ thường xuyên hơn. Thỉnh thoảng, gia đình lại tổ chức những chuyến đi chơi xa để thêm gắn kết.
Vắng bóng người bạn đời, song giờ đây khi có mọi người gần gũi ở bên, mẹ chồng tôi lại vui trở lại. Bà không còn buồn bã như trước.
Đinh Anh (Theo Toutiao)