Tôi là Thảo, năm nay 28 tuổi, tôi và chồng đã cưới nhau được 2 năm. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè giới thiệu, tiếp xúc với nhau một thời gian thì cảm thấy tính cách khá hợp nhau nên quyết định đi đến hôn nhân. Chồng tôi là một người đàn ông thật thà, nói được làm được, cũng rất quan tâm chăm sóc tôi. Lúc cưới nhau, hai bên bố mẹ cùng góp tiền lại mua cho vợ chồng tôi một căn nhà trong thành phố làm quà tân hôn, cũng tiện cho hai vợ chồng đi làm. Vì ngôi nhà này mà chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, từ lúc đi chọn nhà cho tới khi sửa chữa trang trí, mỗi một chi tiết nhỏ trong nhà cũng đều do vợ chồng tôi chọn lựa kĩ lưỡng.
Cuối cùng, chúng tôi cũng dọn vào tổ ấm mới của mình, bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc đời. Nhìn ngôi nhà nhỏ ấm cúng, góc nào cũng toát lên sở thích của tôi, tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng, tự nhủ sẽ cố gắng kiếm tiền để không phụ công sức của bố mẹ. Nhưng chẳng ngờ tới, cuộc sống mới trôi qua không lâu của vợ chồng tôi đã bị cô em gái của chồng đến làm phiền.
Em chồng tôi tên Linh, nhỏ hơn chồng tôi 5 tuổi. Vì là con gái út trong gia đình nên từ bé đã được cả nhà chiều chuộng, do đó tính cách cũng ương bướng nghịch ngợm. Do chúng tôi không ở chung với bố mẹ chồng nên số lần tiếp xúc với cô em gái này cũng ít, giữa chúng tôi không có mâu thuẫn gì xảy ra cả. Một ngày nọ đi làm về, tôi phát hiện Linh đang đứng trước cửa nhà tôi, xung quanh chất một núi túi này túi nọ, có cả mấy cái vali rất to. Tôi còn chưa kịp hỏi thì em chồng đã nhanh nhảu: “Chị Thảo, em muốn chuyển về đây sống cùng anh chị”.
Tôi nghe xong thì hoang mang, vội nói: “Ở làm sao được? Nhà anh chị chật chội, em nhiều đồ thế kia, không để được đâu!”.
Linh vẫn thản nhiên như không, cứ thế đi thẳng vào trong nhà, nói: “Sao mà không ở được? Nhà anh trai em cũng là nhà của em, em thích thì ở thôi!”.
Tôi bị thái độ ngang ngược của con bé làm cho tức đến mức hít thở không thông, nhưng ngại nên không dám quở trách nó luôn. Chờ đến lúc chồng về, tôi vội vàng kể lại mọi chuyện với anh. Chồng tôi rất khó xử, anh ra ngoài khuyên nhủ em gái, nhưng Linh chẳng thèm để vào tai, còn bảo anh trai cưới được vợ thì quên mất em gái.
Chồng tôi hết cách, từ hôm đó trở đi, Linh ngang nhiên ở lại nhà vợ chồng tôi. Nó bày bừa đồ đạc khắp nơi, góc nào trong nhà cũng có dấu vết của nó. Linh còn hay đưa bạn bè về chơi, làm nhà cửa lộn xộn như cái chuồng heo. Nó bày ra nhưng không bao giờ chịu dọn, tôi và chồng đi làm về mệt mỏi còn phải nai lưng ra quét dọn, trong khi nó thản nhiên ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Linh cũng chẳng biết giữ riêng tư. Không ít lần, vào ban đêm, vợ chồng tôi đang trong phòng ngủ thì nó không gõ cửa, cứ thế xông vào lấy thứ này thứ kia, đi ra ngoài cũng không thèm đóng cửa lại. Tôi nhắc nhở thì nó cãi lại, bảo tôi xấu tính và keo kiệt. Có một lần, tôi không thể chịu nổi nữa, đã cãi nhau với Linh một trận và nói thẳng:
“Đây là nhà của anh chị, không phải nhà em, em đừng có mà tuỳ tiện bày bừa như thế!”.
Linh gân cổ cãi lại: “Ai bảo chị thế, đây là nhà anh trai tôi, cũng chính là nhà tôi. Chị không chịu được thì mời chị đi!”.
Tôi tức đến nỗi chảy cả nước mắt, nói: “Được rồi, thế thì anh em hai người đi mà ở với nhau, tôi đi!”.
Nói xong, tôi chạy ra khỏi nhà. Chồng tôi vội vàng đuổi theo an ủi, nói nhất định sẽ nghĩ cách khiến Linh chuyển ra. Thế nhưng cô em chồng tôi thì cứ dày mặt không chịu đi, còn nói nếu chồng tôi đuổi nó đi thì nó sẽ cắt đứt tình anh em luôn. Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, trong phút chốc tôi thấy cuộc sống của mình đã bị em chồng huỷ hoại, sau này biết phải làm thế nào đây?
Đúng vào lúc tôi tuyệt vọng nhất thì mẹ chồng tới. Bà nghe chuyện xong thì vội vã đến, mắng con gái một trận nên thân. Mẹ chồng tôi nói:
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử không bằng đứa trẻ con thế? Đây là nhà của anh trai chị dâu con, con không được ở lại rồi thích làm gì thì làm! Mẹ nói cho con biết, con mà còn ở lại đây làm phiền anh chị thì đừng trách mẹ, sau này cũng đừng có vác mặt về nhà nữa!”.
Được cả nhà chiều chuộng bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bị mẹ mắng thậm tệ như vậy nên em chồng tôi ngồi im không động đậy, đến ho cũng không dám ho. Cuối cùng, sau khi bị mẹ mắng, Linh cũng chịu chuyển ra khỏi nhà tôi. Cuộc sống lại dần khôi phục lại sự yên bình vốn có.
Sau chuyện này, tôi cũng hiểu ra rằng, người trong gia đình dù cho có thân thiết đến mấy thì cũng phải tôn trọng lẫn nhau, không thể chỉ vì mình thích mà đi làm phiền, ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Nhìn lại cô em chồng, tôi nghĩ, sau này có con, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật cẩn thận, đưa vào khuôn khổ nề nếp chứ không chiều chuộng quá đáng, nếu không lớn lên muốn giáo dục lại cũng không kịp. Tôn trọng, thấu hiểu, bao dung lẫn nhau, có vậy gia đình mới hoà thuận êm ấm!
Việt Hằng