Hôm đó tôi vừa từ công ty về nhà thì nhận được cuộc gọi của mẹ vợ. Bà nói rằng bố vợ tôi bị bệnh nặng, cần phẫu thuật khẩn cấp và cần đóng trước 50 triệu viện phí. Bà hỏi tôi có tiền không để cho vay gấp. Tôi nói có tiền và bảo bà đừng quá lo lắng, tôi sẽ lập tức mang tiền đến bệnh viện. Bên kia đầu dây, mẹ vợ vừa khóc vừa cảm ơn tôi. Tôi nói không cần phải thế, đây là việc tôi nên làm.
Mẹ tôi vừa đón con gái tôi từ trường mẫu giáo về, nghe thấy tôi đưa cho bố mẹ vợ 50 triệu liền vội vã ngăn cản tôi, nói rằng vợ tôi đã mất gần 3 năm rồi, tôi không còn nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ vợ nữa, cũng không cần đưa cho họ số tiền lớn như vậy.
Tôi cười và nói: “Tiền con tự kiếm ra, con muốn đưa cho ai thì đưa, mẹ không thích thì có thể về quê sống.” Mẹ tôi nghe vậy tức đến mức giậm chân, không ngừng mắng tôi là bất hiếu, dám cãi cả mẹ đẻ.
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ dặn con gái ở nhà ngoan rồi vội chạy tới bệnh viện. Đến nơi, mẹ vợ thấy tôi lại khóc, nói tôi bận rộn vậy mà còn phiền tôi đến đây. Sau khi khóc một lúc, bà nhắc đến chuyện tiền nong, tôi bảo bà đừng lo, cứ lo chạy chữa cho bố vợ trước.
Thực ra trước đó tôi cũng biết bố vợ bị ốm, nhưng do công việc bận rộn nên thỉnh thoảng mới ghé thăm được. Mỗi lần đến, tôi đều biếu ông bà chút tiền nhưng cả hai đều từ chối. Bố mẹ vợ bảo họ còn một khoản tiết kiệm, lúc nào cần sẽ nói với tôi, tôi không phải lo. Có thể thấy lần này bố mẹ vợ tôi thật sự gặp khó khăn mới gọi điện cầu cứu tôi.
Tôi bảo ông bà cứ an tâm nghỉ ngơi, tiền không đủ thì lại nói với tôi, bất kể là tình huống gì đi chăng nữa cũng không được từ bỏ việc chữa bệnh cho bố vợ. Đối với tôi mà nói, bố mẹ vợ là người còn thân thiết với tôi hơn cả bố mẹ đẻ, kể cả khi vợ tôi không còn nữa, tôi vẫn là con rể của ông bà, hoặc nói cách khác, tôi chẳng khác gì con trai của họ.
Gia đình tôi sống ở nông thôn, trong nhà có ba anh em, tôi là người con thứ, cũng là đứa con bị ghẻ lạnh nhất trong nhà.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2, vốn là tôi đã đỗ vào một trường chuyên có tiếng ở thành phố, thế nhưng bố mẹ tôi cảm thấy đi học chỉ tổ tốn tiền nên bảo tôi thôi học, ở nhà trồng cây giống anh cả. Tôi khóc lóc cầu xin bố mẹ cho tôi đi học, anh trai và em út do thành tích lẹt đẹt nên đã chủ động nghỉ học ở nhà, nhưng tôi vẫn muốn được học tiếp, tôi còn muốn học lên đại học. Tôi thuyết phục bố mẹ tương lai học xong, tôi kiếm được tiền nhất định sẽ hiếu thảo với bố mẹ, cho ông bà một cuộc sống sung sướng.
Bố mẹ tôi chẳng hề mủi lòng, họ nói ngoài tôi ra họ còn hai người con trai khác, tôi có hiếu với họ hay không cũng chẳng quan trọng, tóm lại là việc học tiếp của tôi không thể thực hiện được. Sau này bố mẹ cho anh trai tôi đi học nghề sửa xe, cho em trai đi học nấu ăn, còn tôi thì chỉ được ở nhà đi làm ruộng.
Tôi không muốn sống như vậy cả đời, thế nên tôi theo người ta ra ngoài đi làm thuê, vì chuyện này mà tôi còn bị bố mẹ đánh mắng một trận tơi bời. Họ không cho tôi về nhà, nhưng tháng nào cũng bắt tôi gửi tiền về, tôi đi làm ở công xưởng có kí túc xá, cơm ăn cũng được công xưởng bao. Tôi nhẩm tính lại, ngoài số tiền gửi về nhà, số tiền tôi tích góp được cũng chẳng còn bao nhiêu, thế nhưng tôi chẳng có cách nào khác, chỉ biết nghe lời bố mẹ, cứ nhận được lương là lại vội vã chạy ra ngân hàng chuyển tiền.
Tôi cảm thấy không thể cứ mãi tiếp tục như vậy, nên muốn đi học thêm cái gì đó để sau này có kế sinh nhai. Một ngày nghỉ nọ, tôi đi dạo trên phố, đúng lúc nhìn thấy một công xưởng may mặc đang tuyển nhân viên kỹ thuật, tôi đánh liều vào hỏi thăm, dù không có kinh nghiệm nhưng tôi có thể học. Ông chủ thấy tôi chất phác thật thà nên nói chỉ cần tôi chịu học thì họ sẽ dạy, thế là ngày hôm sau tôi liền đến công xưởng may làm việc luôn.
Ông bà chủ đối với tôi rất tốt, cũng dạy dỗ tôi rất nhiệt tình, coi tôi như con trai ruột vậy. Sau này, con gái họ không thi đỗ đại học, cũng về làm cho xưởng may, ông bà chủ ưng ý tôi nên giới thiệu chúng tôi cho nhau. Hai chúng tôi cũng ưng mắt đối phương, cứ vậy mà trở thành người yêu.
Tôi gọi điện thoại báo cho bố mẹ tôi có bạn gái, họ nói cưới thì cưới thôi, chứ họ cũng chẳng có tiền, với cả không phải ông bà thông gia chỉ có một cô con gái đấy à, tôi đến đấy ở rể luôn là tốt nhất, vì đỡ phải tốn khoản tiền mua nhà.
Năm đó, tôi chẳng mất một đồng nào để cưới vợ, cũng cùng năm ấy, bố mẹ tôi tiêu tốn hơn trăm triệu lấy vợ cho anh trai tôi, 2 năm sau cũng lại bỏ ra tiếp hơn trăm triệu nữa lo đám cưới cho em trai tôi. Lúc con trai tôi ra đời, ông bà nội cũng không đến thăm, lý do là đường xa.
Con trai tôi do một tay ông bà ngoại nuôi nấng, tôi để con theo họ của mẹ. Dù sao nhà ngoại chỉ có mỗi mình vợ tôi, còn nhà nội thì ngoài tôi còn có anh trai và em trai, con cháu nối dõi nhiều.
Dù cho bố mẹ tôi không bỏ ra một đồng tiền nào cho tôi, từ khi tôi rời khỏi nhà cho tới lúc lấy vợ, nhưng mỗi tháng, tôi vẫn đều đặn gửi tiền cho họ. Thực ra tôi từng có ý định không gửi tiền nữa, thế nhưng bố mẹ vợ tôi lại nói, dù sao bố mẹ đẻ cũng vất vả nuôi tôi khôn lớn, giờ tôi ở xa, gửi tiền về nhà đỡ đần bố mẹ cũng là việc nên làm.
Sau này, nhờ sự giúp sức của bố mẹ vợ, cộng thêm sự nỗ lực của hai vợ chồng tôi, công việc kinh doanh của xưởng may càng ngày càng phát đạt, tôi còn mạnh dạn mở rộng, phát triển thêm lượng sản xuất của xưởng may, mở rộng quy mô kinh doanh.
Năm con trai tôi được 5 tuổi, vợ tôi mang thai con gái tôi bây giờ, do bố mẹ vợ sức khỏe không tốt, tôi định để mẹ tôi qua chăm, nhưng bà lại nói nếu bà đi thì con cái nhà anh trai và em út tôi không có ai trông. Hết cách, tôi đành phải thuê giúp việc về chăm vợ.
Sau này tôi phát triển xưởng may thành công ty may mặc, cũng coi như có chút thành tựu. Bố mẹ vợ tôi đã nghỉ hưu, công việc hoàn toàn giao lại hết cho tôi, tôi đổi một căn nhà khang trang hơn cho ông bà, chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ sinh hoạt phí.
Năm con gái tôi 2 tuổi, vợ tôi bỗng nhiên phát hiện ung thư, tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng không cứu được. Tôi đau khổ vô cùng, nhưng vẫn cắn răng gánh vác công ty, tự tay chăm sóc bố mẹ vợ cùng hai đứa con thơ dại.
Mẹ tôi bỗng nhiên đến, giới thiệu với bố mẹ vợ mình là bà nội của hai đứa nhóc, sau này việc chăm sóc các cháu để bà lo, bảo bố mẹ vợ tôi cứ yên tâm dưỡng già. Dù bố mẹ vợ tôi không nỡ, nhưng cũng cảm thấy nên như vậy, tôi cũng chẳng khuyên được. Dần dần họ ít liên lạc với tôi, tôi biết họ trốn tránh như vậy là vì muốn tốt cho cậu con rể này.
Lần này bố vợ tôi ốm nặng cần tiền, tôi chắc chắn sẽ chi trả hết. Ai tốt với tôi thật lòng, tôi sẽ đối tốt lại gấp nhiều lần, còn kể cả máu mủ ruột thịt mà tệ bạc với nhau, tôi cũng sẽ không tốn thời gian quan tâm.