Bài viết của tác giả Lý Lam trên nền tảng Toutiao (Trung Quốc)
Sai lầm khi quá nuông chiều con gái
Tính cách con rất bướng bỉnh, lúc nào cũng cần có người quan tâm chăm sóc nhưng ít khi nghe theo lời bố mẹ. Tốt nghiệp đại học xong Hà Linh cũng không tự đi xin việc mà ỷ lại vào bố mẹ tìm việc cho, nếu không con sẽ chỉ ở nhà đi chơi với bạn bè. Vợ chồng tôi đều bất lực, không biết trách con hay tự trách mình.
Đến khi Hà Linh lấy chồng, gia đình vẫn hỗ trợ một phần tiền nhà cho con. Thế nhưng con gái lại muốn nhiều hơn thế khi hỏi vay tôi tiền trong sổ tiết kiệm để kinh doanh cửa hàng quần áo. Trên thực tế, việc kinh doanh thời trang tại địa phương nơi tôi sống vốn đã bão hòa, các cửa hàng mở ra cũng phải trả mặt bằng trong thời gian ngắn.
Vậy nên dù con hứa hẹn sẽ trả lại nhưng chúng tôi hiểu con gái mình thiếu tính kiên trì, thiếu kiến thức về kinh doanh, thời trang nên khả năng thất bại là rất cao. Hà Linh bất ngờ khi bố mẹ từ chối yêu cầu vay tiền, vùng vằng bỏ về và không còn qua thăm bố mẹ suốt nửa năm.
Dù sau đó chồng tôi bị ốm, con gái cũng chỉ gọi điện hời hợt hỏi thăm, lấy lý do bận công việc chưa từng chăm sóc bố trọn vẹn ngày nào. Chỉ có vợ chồng con trai luôn ân cần, tận tụy với bố mẹ nên đã có lúc tôi cảm thấy mình sai lầm khi ngày trước quá thiên vị con gái.
Quyết định không ai ngờ đến trong di chúc
Chồng tôi đột ngột qua đời cách đây nửa năm. Điều này càng làm tôi ý thức được bản thân tôi đã ở tuổi gần đất xa trời. Tôi quyết định tìm đến luật sư để lập di chúc sớm. Tôi dự định sẽ con trai thừa kế căn nhà giá trị 900.000 NDT (3,1 tỷ đồng) của vợ chồng tôi còn con gái sẽ nhận một phần tiền trong tài khoản tiết kiệm.
Vợ chồng Hà Huy vẫn đang phải ở nhà thuê do nhiều chi phí nuôi con nhỏ, chúng tôi chưa từng cho vợ chồng con của cải vật chất nào đáng giá. Con dâu luôn đối tốt với gia đình tôi, làm đúng bổn phận vợ hiền dâu thảo nên tôi nghĩ đây là phần tài sản các con xứng đáng được nhận.
Di chúc chưa công bố, con gái đã nghe tin liền đến nhà chất vấn tôi lý do thiên vị cho anh chị. Lúc này tôi mới nhắc lại cho Hà Linh nhớ lại cách vợ chồng tôi nuôi dạy ưu ái con hơn Hà Huy ra sao. Thế nhưng con gái vẫn quả quyết cho rằng phần tài sản chia chênh lệch có nghĩa mẹ yêu thương anh trai hơn mình, đòi thay đổi di chúc để con có vốn kinh doanh.
Tôi vẫn dứt khoát không đồng ý vì nếu còn nuông chiều con quá mức, con sẽ không bao giờ nhận thức được việc phải tự lập, chỉ muốn ỷ lại vào người khác. Nghe xong lời từ chối của mẹ, Hà Linh giận dữ bỏ đi không thèm ngoảnh lại chào mẹ. Hàng xóm, người thân trong gia đình khi biết chuyện cũng cảm thông cho hành động của tôi. Họ cũng mong muốn một ngày nào đó hai mẹ con sẽ nói chuyện để giúp Hà Linh trưởng thành hơn, trong gia đình cũng không còn bất hòa đáng tiếc.
Kim Linh