Em dâu tôi rất giỏi. Em ấy làm ở công ty nước ngoài, lương thưởng hậu hĩnh nên rất phóng khoáng với bố mẹ chồng. Vợ chồng em ở riêng, hằng tháng em đều cho bố mẹ tôi 5 triệu để chi tiêu, ăn uống. Trong nhà có giỗ, lễ, cuối tuần tổ chức nấu nướng bữa cơm gia đình thì em dâu cũng là người chi tiền nhiều nhất. Em luôn nói người nhà với nhau, tiền bạc không quan trọng, miễn tình cảm hòa thuận và vui vẻ là được.
Chỉ có một điều làm tôi không hài lòng ở em dâu mình. Đó là em trai tôi không được vợ đầu tư quần áo, quanh năm suốt tháng chỉ mặc đi mặc lại mấy cái áo cũ. Có cái là do tôi mua từ thời em trai học đại học, đến giờ cũng ngót nghét 10 năm. Trong khi em dâu ăn mặc sang trọng, váy áo hàng hiệu, túi xách đắt tiền, trang sức khắp người thì em trai tôi nhìn cứ bần bần, xấu xấu. Tôi nhắc em trai phải chỉn chu trong ăn mặc, đừng để mình trở thành “đôi đũa lệch” với vợ thì em cười cười, bảo biết rồi cho qua chuyện.
Hôm qua, tôi đến nhà em dâu có việc. Thấy váy áo em phơi thành một hàng dài ở sau nhà mà tôi sốc. Toàn là đồ của em dâu và là hàng thương hiệu, một cái váy cũng phải vài triệu đồng nên em ấy giặt tay. Xen kẽ trong hàng đồ đó chỉ có vài cái áo đã cũ mèm, xuống màu cháo lòng của em trai tôi.
Tôi không hài lòng ra mặt nên trách móc em dâu, bảo em ấy nên trau chuốt cho chồng, để chồng mặc mấy cái áo như vậy cũng xấu hổ lắm chứ? Em dâu không nói gì, chỉ kéo tôi vào phòng, mở toang cửa tủ, để lộ một hàng đồ hiệu bên trong. Lần này là đồ của đàn ông, có mấy cái còn chưa tháo mác. Bên dưới tủ là mấy đôi giày da sáng bóng, chưa mang lần nào. Em dâu tôi thở dài, bảo em mua sắm cho chồng không thiếu thứ gì, giày dép, quần áo nhưng em tôi không chịu mặc đồ mới.
Em tôi chỉ mặc đi mặc lại mấy cái áo mà em thấy thoải mái và có ý nghĩa. Như áo tôi mua tặng, áo mình tự mua được bằng tháng lương đầu tiên, áo mẹ tôi tặng vào ngày em lấy vợ… Em dâu khuyên mãi mà chồng không thay đổi nên cũng bất lực, cứ mua đồ mới bỏ vào tủ, khi nào chồng thích thì lấy mặc, không thì thôi.
Em dâu còn nhờ tôi làm công tác tâm lý để chồng chịu mặc đồ mới. Có lần em gom hết áo cũ định đi vứt bỏ còn bị chồng mắng. Từ đó về sau, em dâu không đụng tới đồ của chồng nữa.
Nghe em dâu tâm tình, tôi vừa xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho em, vừa thấy em trai mình thật đáng trách. Có cách nào để em tôi chịu mặc đồ mới thay vì những cái áo đã cũ mèm kia không? Mặc đồ như em trai tôi thì người ta sẽ đánh giá vợ không biết quan tâm chồng. Rồi sau có khi em dâu chán chồng thì lại khổ gia đình.
Mỹ Hạnh