Trước khi đến với tôi, Tùng từng có một cuộc chuyện tình chớp nhoáng, và kết quả để lại là một cô con gái riêng. Sau sinh, cô người yêu cũ bỏ lại con cho anh nuôi để bay nhảy tiếp tục những cuộc ăn chơi. Tùng thì mang con về đưa cho ông bà nội ở quê nuôi dưỡng rồi cũng làm như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục đi làm, đi chơi.
Cho đến khi mẹ Tùng bị đột quỵ, may mắn giữ được mạng sống nhưng lại nằm liệt giường, không thể tiếp tục chăm sóc cháu nữa, thì Tùng mới đón con gái về nuôi. Ở quê, chỉ còn lại ông bà, hai người già nương tựa vào nhau.
Khi tôi gặp Tùng, con gái anh đã 2 tuổi, cháu rất ngoan, tên ở nhà gọi là Bông. Tùng thể hiện mình là một ông bố đơn thân rất hiền lành, chăm sóc con chu đáo. Tùng còn bịa chuyện bản thân vất vả chăm con từ khi con đỏ hỏn, gian nan vất vả đủ đường, đi khắp nơi xin từng ngụm sữa mẹ cho con… khiến tôi động lòng thương xót nên mới quan tâm, rồi yêu thương và quyết định gắn bó cả đời với anh, cùng chăm sóc bé Bông.
Khi kết hôn, vài tháng sau tôi mới biết quá khứ của Tùng. Thì ra bé Bông lớn được nhờ mẹ anh, chứ anh mới chăm sóc con được 2 tháng thì đã gặp tôi rồi. Nhưng không sao, tôi thương bé Bông nên cũng muốn bao bọc con.
Sống với Tùng 3 năm thì xảy ra rất nhiều cuộc cãi cọ. Tùng rất vô trách nhiệm với gia đình. Anh không quan tâm tới ai cả, chỉ biết bản thân. Kiếm được đồng nào, Tùng ăn chơi tiêu pha chứ không hề gửi về quê cho bố mẹ hay đưa cho tôi nuôi con. Bố mẹ anh đều già, mẹ còn liệt nửa người sau trận đột quỵ, bố chăm mẹ nên không đi kiếm tiền được, nuôi được vài con gà, lúc nào bán được thì lấy tiền, không thì ăn rau cỏ qua ngày. Tiền bạc chỉ biết trông cậy vào con cái, nhưng anh chẳng gửi cho họ được một đồng. Tôi xót thương nên vẫn trích ra 2 triệu trong số tiền lương ít ỏi của mình để gửi cho ông bà.
Tôi có với Tùng 1 đứa con, ở cữ được 2 tháng, tôi đã phải nhập hàng về bán tại nhà để kiếm tiền nuôi con đẻ và con riêng của chồng. Bé Bông còn nhỏ nhưng rất ngoan, con trông em cẩn thận, không bao giờ khiến tôi phải buồn phiền hay la mắng. Tôi còn xót con hơn cả con đẻ của mình vì con hiểu chuyện quá, lúc nào cũng rụt rè sợ tôi đi mất, sợ tôi bỏ rơi con.
Còn Tùng, bố đẻ của con thì cứ đi chơi đêm về là lại cằn nhằn, có khi còn đá bé Bông đau điếng vì con ngồi vướng đường anh ta đi vệ sinh.
Khi con đẻ của tôi được 7 tháng, con riêng của chồng được gần 5 tuổi thì tôi quyết định ly hôn vì không thể chịu đựng thêm được cảnh này nữa. Tôi đã nói với bé Bông dù mẹ có ly hôn cũng nhất định mang theo cả con đi. Nhưng Tùng nói đó là con đẻ của anh, tôi là mẹ kế, nếu tôi khăng khăng đưa cả bé Bông đi thì anh sẽ báo công an là tôi bắt cóc con riêng của anh. Tôi và bé Bông không có máu mủ ruột thịt, tôi không có quyền gì với con. Nếu ly hôn, tôi chỉ có thể mang theo con đẻ của mình. Nhưng tôi không nỡ để bé Bông lại với người bố chỉ biết đến bản thân như thế.
Giờ nếu tiếp tục theo đuổi việc ly hôn, tôi sẽ phải xa bé Bông, con sẽ rất tuyệt vọng vì con đang dựa dẫm vào tôi rất nhiều. Tôi cũng không muốn con phải khổ. Nhưng nếu cắn răng ở với Tùng, tôi sợ mình sẽ phát điên mất. Tôi nên làm thế nào đây?