Tính tôi thì sống xuề xòa, có gì ngon cũng hay mang qua biếu nhà chị dâu hay hàng xóm. Còn chồng thì rất keo kiệt, bủn xỉn, mỗi lần thấy vợ mang đồ cho ai là anh bực bội và càu nhàu cả buổi. Hiểu được tính chồng, không muốn gia đình bất hòa, mỗi lần mà có đồ ngon muốn biếu ai thì tôi phải giấu giếm, lén lút.
Chồng có một thói quen rất xấu mà vợ đã nhiều lần góp ý nhưng vẫn không thay đổi. Đó là mỗi khi trên mâm cơm có món gì ngon, anh liền kéo đĩa về phía mình và ngầm ý nhắc vợ con không được động vào. Chỉ khi anh đã thưởng thức xong, nếu còn thừa, vợ con mới có thể ăn.
Về già, tính xấu đó vẫn chẳng thay đổi. Có ai biếu anh đồ gì đó là anh cất hết vào tủ để dành ăn dần, mỗi khi cháu đến chơi mới mang vài cái bánh ra cho. Còn vợ muốn lấy gì trong tủ ăn thì phải hỏi ý kiến của chồng.
Sau Tết, thấy trong tủ còn nhiều đồ ăn vặt, tôi nhắc anh bỏ ra ăn và cho con cháu bớt đi kẻo hết hạn. Khi anh lấy đồ ra, tôi phát hiện có một gói bánh và một thùng nước ngọt hết hạn, không hiểu anh cất giấu từ bao giờ nữa. Tôi định mang bỏ đi nhưng anh giữ lại thùng nước ngọt vì thấy tiếc. Tôi cảnh báo anh không được uống đồ hết hạn vì sẽ hại đến sức khỏe. Chồng nói dùng tưới cây nên tôi cũng yên tâm để anh ấy giữ.

Ảnh minh họa
Hôm chủ nhật vừa rồi, nhà chị dâu có cỗ và vợ chồng tôi được mời sang ăn. Lúc ngồi xuống mâm cơm, tôi nhìn thấy những lon nước ngọt quen quen nên lấy xem hạn sử dụng. Tôi tái mặt khi phát hiện ra đã hết hạn.
Sau đó, tôi ghé tai chồng hỏi thùng nước ngọt hết hạn đâu? Anh chỉ vào một lốc nước ngọt nói là mang cho anh trai và đang được đặt trên mâm. Tôi giận chồng lắm, lúc còn hạn thì không cho ai uống, đến khi hết hạn mới mang cho, làm thế là thất đức và tổn hại sức khỏe của người khác.
Chồng đã làm sai, tôi không thể cùng phe với anh ấy được. Ngay sau đó, tôi thu hết những lon nước ngọt lại và mang xuống bếp cất. Tôi về nhà lấy một thùng nước ngọt khác qua mời mọi người uống.
Không muốn chồng mất mặt, tôi giải thích với chị dâu là chồng cầm nhầm thùng nước ngọt qua biếu anh chị. Thật may chị dâu không để bụng nên mọi chuyện suôn sẻ.
Về đến nhà, tôi chưa kịp trách việc làm tệ hại của anh thì đã bị chồng mắng ngược lại là dám mang thùng nước ngọt anh thích nhất cho người khác. Tôi thật sự bất lực, không biết phải chỉnh đốn ông chồng hà tiện thế nào nữa?
Dung Nguyễn