Tôi sinh đôi hai bé, vì vậy việc mang thai và chăm sóc con cái cũng vất vả gấp đôi so với nhiều phụ nữ khác. Khi mang thai, chồng tôi khuyên tôi nghỉ việc, anh nói sẽ lo đầy đủ cho mẹ con tôi. Tôi vốn là giáo viên, và việc vào được biên chế là cả một quá trình khó khăn, nên tôi từ chối lời đề nghị ấy. Tuy nhiên, ngày nào anh cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, ngọt nhạt nói rằng chỉ lo lắng cho sức khỏe của mẹ con tôi. Anh còn động viên rằng khi các con lớn, tôi có thể xin đi dạy ở các trung tâm. Nhà chồng cũng góp lời thuyết phục, nên cuối cùng tôi đã đồng ý nghỉ dạy.
Thời gian đầu nghỉ việc, tôi vẫn nhận được sự quan tâm chu đáo của chồng. Anh ấy đưa lương đầy đủ. Đi làm về là phụ tôi dọn dẹp, nấu ăn. Nhưng chỉ 3 tháng sau, chồng bắt đầu nhăn nhó, cáu kỉnh. Anh nói đi làm về mệt mỏi, tôi còn hỏi tiền mua này nọ nên anh bực bội. Tôi hiểu ý chồng, đành rút tiền tiết kiệm ra dùng dần và giảm việc hỏi tiền của chồng.
Tôi sinh con không suôn sẻ. Sức khỏe tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi đau đớn, bị băng huyết suýt chết trên bàn đẻ. Cũng may phước lớn mạng lớn nên tôi mới vượt qua được. Chồng lại càng có cớ để khẳng định tôi nghỉ việc là đúng đắn.
Tôi ở cữ được đúng một tháng. Mẹ chồng chăm tôi tròn tháng thì về quê chăm sóc chị dâu ở cữ. Mẹ ruột tôi ở xa, thương con gái mà không thể giúp được. Một mình tôi phải bế bồng, chăm lo 2 đứa con nhỏ xíu. Suốt ngày chỉ quanh quẩn với con, tôi rơi vào tình trạng quá tải về tinh thần.
Tôi tâm sự, tìm kiếm sự giúp đỡ của chồng. Anh lại mắng mỏ, cho rằng tôi chỉ ở nhà chăm con, không làm ra tiền mà còn hành hạ chồng. Tối, anh ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ, quyết tâm không phụ tôi chăm con. Con khóc, con ói, con bệnh đều do một tay tôi chăm bẵm.
Tiền bạc cũng trở thành nguyên nhân khiến vợ chồng tôi cãi vã nhau. Tôi hỏi tiền bỉm sữa, chồng đưa một lần vài trăm nghìn, chỉ đủ mua đồ chứ không nhiều hơn. Tôi bị tắc tia sữa, muốn mua máy hút sữa thì bị chồng mắng cho một trận vuốt mặt không kịp. Nhiều lúc 2 đứa con cùng khóc, tôi bất lực và mệt mỏi đến mức chỉ biết òa khóc một mình.
Tối qua, con tôi sốt cao cả 2 đứa. Tôi ra ngoài, lay chồng dậy, nhờ anh pha hộ tôi 2 gói thuốc hạ sốt. Vì mới thay bỉm cho con xong nên tôi đặt bỉm ngay chỗ nằm của chồng. Anh ấy cầm lấy bỉm, vứt thẳng vào người tôi, còn hét lên: “Biến đi, tôi quá mệt mỏi với mẹ con cô rồi”.
Tôi sốc nặng trước hành động của chồng. Nước mắt tôi chảy dài, tức đến nghẹn họng. Tôi bế con vào phòng lại, để 2 đứa nhỏ tự nằm khóc, còn mình thì đi pha thuốc hạ sốt. Sáng nay, tôi gọi điện cho anh trai, khóc kể với anh một trận. Anh tôi im lặng một lúc rồi nói tôi ly hôn đi, về nhà, vợ chồng anh lo. Tôi không muốn sống với chồng nữa, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh trai. Nên làm sao mới phải đây?
Mỹ Hạnh