Mẹ chồng tôi năm nay mới ngoài 60 tuổi nhưng trông bà già yếu như thể đã ngoài 70. Vì thời trẻ, mẹ chồng tôi vô cùng vất vả. Gia đình đông anh em, bà lại là con cả nên sớm phải lăn lộn kiếm sống để phụ giúp bố mẹ nuôi các em. Khi lập gia đình, nhà chồng lại nghèo khó, bố chồng sức khỏe kém, một mình bà gánh vác cả gia đình.
Ông bà sinh được 2 người con, nhưng khi còn nhỏ, cả hai đều hay đau ốm, lớn lên thì ngang bướng, nghịch ngợm. Suốt những năm tháng thanh xuân, mẹ chồng tôi vất vả vì gia đình chồng và con cái. May mắn là chồng tôi – con trai thứ hai của bà – sau khi quậy phá chán chê thì cũng biết tu chí làm ăn. Còn anh cả thì bỏ trốn vì nợ nần, mãi đến năm ngoái mới quay về thăm mẹ, rồi lại đi làm ăn xa. Sau đó, bố chồng tôi qua đời, để lại khoản nợ lớn do vay mượn chữa bệnh cho ông. Những năm qua, bà chắt chiu từng đồng để trả nợ.
Chồng tôi làm đủ nghề, chỉ cần ai gọi là đi. Lúc thì phụ xe, bốc vác, chạy xe ôm, rồi thợ hồ… khi thì bán ốp điện thoại, lúc lại chạy chợ… Miễn sao kiếm được tiền nuôi bản thân và nuôi con, anh chẳng giúp được mẹ chút gì.
Tôi thì trước kia mở cửa hàng cắt tóc, thương anh chịu khó nên mới đồng ý lấy. Giờ tôi đang mang bầu sắp đến tháng đẻ. Lúc mang bầu, tôi nghén nặng, không chịu được mùi thuốc nên cũng đành từ chối ép duỗi nhuộm tóc, chỉ nhận gội đầu, tiền kiếm được chẳng đáng là bao.
Mấy hôm nay tôi để ý thấy mẹ chồng thường nằm trong phòng, không ra ngoài làm như mọi ngày, cơm cũng không ăn. Tôi hỏi thì bà chỉ bảo mệt, không sao cả, nghỉ ngơi nhiều là khỏe. Tôi nấu cháo cho bà, bà cũng không ăn nổi. Người bà sực nức mùi dầu gió. Tôi nhắc chồng đưa mẹ đi khám xem sao nhưng anh bảo bận, không có thời gian.

Ảnh minh họa
Hôm qua, tôi đứng ngoài cửa gọi nhiều lần nhưng không thấy mẹ chồng trả lời nên lo lắng vào phòng bà xem sao thì thấy bà mặt mày xanh xao, môi mím chặt, có vẻ rất đau đớn. Tôi hỏi, bà bảo chắc lạnh bụng nên đau. Tôi lấy nước ấm cho bà chườm nhưng vẫn không đỡ. Nhìn mẹ chồng đang cố chịu đựng, tôi xót xa lấy hết số tiền chuẩn bị sẵn để đi đẻ, gọi xe taxi đưa bà vào viện khám. Trên xe, mẹ chồng tôi đã lả đi không biết gì rồi.
Tôi chết điếng khi nghe bác sĩ nói bà bị viêm ruột hoại tử do vi khuẩn gây ra, gia đình đưa đến quá muộn!!!
Tôi đau đớn gọi điện cho chồng, chồng tôi vội vã chạy đến bệnh viện gặp mẹ lần cuối. Anh gào khóc bảo rằng không nghĩ bà lại bị bệnh nặng như thế? Tại sao bà cố chịu đựng mà không cho con cháu biết? Anh hối hận không đưa mẹ đi khám sớm. Anh cầu xin bà đừng bỏ các con mà đi…
Mẹ chồng tôi nằm im, không nói được gì nữa. Chỉ có tôi là trách chồng không chịu quan tâm tới mẹ. Bà cố chịu đựng đau đớn vì không muốn các con lo lắng, không muốn tốn tiền khám chữa bệnh của con. Chồng tôi bật khóc nức nở bên giường bệnh nhưng hối hận thì đã muộn màng rồi.
Phương Nam