Trong lúc cao hứng, tôi lỡ miệng khoe mẽ lương mình đang rất cao, hơn 70 triệu/tháng. Nói câu đó, tôi có cảm giác mình rất oai.
Tốt nghiệp đại học, tôi kiên trì ở thành phố để làm việc. Hiện tại, tôi đang làm quản lý cửa hàng cho một công ty thời trang, thu nhập hàng tháng trung bình từ 30-35 triệu. So với cuộc sống ở quê thì mức thu nhập đó được coi là cao nhưng ở thành phố, hàng trăm thứ cần chi, tôi còn đang trả góp tiền mua căn hộ thì số tiền đó chẳng đáng kể. Có tháng, tôi còn phải tiết kiệm tối đa, chẳng dám tiêu pha hay ăn uống thoải mái nếu như có vài đám cưới, hiếu hỷ.
Mỗi tháng, tôi đều gửi về cho bố mẹ ở quê 5 triệu để ông bà mua thực phẩm chức năng và sữa, phần thì dành dụm, sau này đau ốm còn có chút tiền để lo viện phí. Bố mẹ tôi tự hào lắm, cứ đi khoe tôi với láng giềng, khen tôi hiếu thảo, rộng rãi.
Hôm qua, tôi về quê ăn đám giỗ nhà bác ruột. Có hơi men, lại được mọi người tâng bốc là điển trai, giàu có, tôi càng tự hào về bản thân hơn. Rồi tôi buộc miệng nói lương mình đang nhận mỗi tháng là 70 triệu, cứ 6 tháng nhận thưởng quý một lần. Nghe thế, ai cũng trầm trồ khen tôi trẻ mà giỏi, có tài năng, có tiền đồ xán lạn… Lúc đó, tôi tự thấy mình “oai” lắm.
Trưa nay, đang nghỉ trưa thì tôi nhận được điện thoại của bác ruột. Bác ấy nhờ vả một chuyện tréo ngoe khiến tôi kinh ngạc. Bác ấy kể chuyện con trai mình đổ nợ, giờ sắp đến kì hạn trả nợ mà không có tiền. Nếu không trả thì căn nhà sẽ bị ngân hàng xử lí để thu hồi nợ, gia đình bác sẽ phải ra đường mà ở. Bác ấy vừa nói vừa lau nước mắt, than thở con trai gây họa cho cả nhà, giờ chỉ có tôi mới giúp được gia đình bác ấy thôi.
Ảnh minh họa (Nguồn AI) |
Tôi hỏi bác ấy cần bao nhiêu. Bác nói con số mà tôi lảo đảo, muốn ngất xỉu: 1 tỷ 500 triệu. Tôi nói mình không có nhiều tiền như vậy, nếu tính toán hết các khoản thì tôi chỉ có thể cho bác ấy mượn 200 triệu thôi. Vừa nghe thế, bác tôi đã bực tức bảo tôi không muốn giúp bác ấy, tôi tính toán, sợ bác ấy quỵt tiền nên mới không cho mượn… Dù tôi khẳng định mình không có tiền, tôi cũng giải thích bản thân đang còn nợ ngân hàng vì mới mua nhà chung cư thì bác tôi vẫn không chịu. Giằng co một hồi, bác ấy mắng tôi độc ác, thấy gia đình bác ruột lâm cảnh khốn khó mà không chịu giúp đỡ. Tôi tiền nhiều, lương mỗi tháng 70 triệu mà lại ích kỉ… Nói rồi, bác cúp máy trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Sau đó một tiếng đồng hồ, mẹ tôi cũng gọi điện, bảo tôi tìm cách giúp đỡ nhà bác ruột. Đừng để gia đình bác ấy phải ra đường ở, tội chết. Tôi thở dài, không biết phải làm sao nữa. Mà chẳng lẽ con trai bác ấy gây nợ, tôi lại là người gánh nợ hay sao?