Ngoại hình của vợ tôi rất bình thường, nhiều người còn chê xấu xí. Sở dĩ tôi cưới vì bị bố mẹ ép lấy, chứ thật tình tôi không yêu cô ấy chút nào. Ấy vậy mà vợ yêu tôi một cách điên cuồng, bị tôi mắng mỏ, ghét bỏ là vậy nhưng cô ấy không giận mà làm bất kỳ việc gì cũng nghĩ đến chồng con trước và bản thân xếp sau cùng.
Hàng tháng làm được bao nhiêu tiền, tôi giữ hết, nếu vợ hỏi xin thì đưa cho, còn không đòi thì tôi cất làm quỹ riêng. Suốt 6 năm nay, số lần vợ hỏi xin tiền chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Với sự tự chủ về tài chính và tình yêu chân thành dành cho chồng của vợ, tôi dần có cái nhìn thân thiện hơn với cô ấy. Tuy nhiên, trong lòng tôi, chưa bao giờ hình bóng của cô ấy xuất hiện.
Hiện tại, em trai của tôi đã có bạn gái và thỉnh thoảng vẫn đưa cô ấy về nhà chơi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngoại hình của em dâu tương lai tên Oanh, tôi đã phải thốt lên hai chữ: “quá đẹp.”
Em trai tôi đúng là người số hưởng, không chỉ xinh gái mà còn may mắn yêu được cô gái xinh đẹp như vậy. Còn tôi, mặc dù sở hữu ngoại hình ưa nhìn nhưng lại lấy phải một người vợ không được quá nổi bật về ngoại hình. Quả thực, cuộc đời chính là quy luật bù trừ: không ai có thể hưởng tất cả mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tuần vừa rồi, tôi và em trai đi uống cà phê, sau đó em ấy kéo tôi đến thăm nhà bạn gái. Chúng tôi đến thăm bất ngờ làm Oanh rất bối rối lẫn kinh ngạc. Cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những đôi giầy chất đống trước cửa, sau đó là phòng khách rác ngập khắp nơi, khó khăn lắm tôi và em trai mới tìm được chỗ ngồi.
Tính tôi hay nói thẳng:
“Chưa chồng con mà em đã sống bừa bộn thế này, vậy sau này có con cái rồi chắc ngủ trên bãi rác nhỉ?”.
Tôi choáng váng khi Oanh đáp trả một cách chanh chua rằng sẽ bắt chồng dọn dẹp, không làm được thì thuê người giúp việc, không thuê được thì bỏ, bản thân em ấy xinh đẹp đàn ông xếp hàng dài xin được chăm sóc.
Ra về tôi khuyên em trai bỏ ngay lập tức, vợ như là phong thủy của gia đình, vợ có đức và đảm đang thì 3 đời được nhờ. Còn lấy người như Oanh về làm vợ thì bố mẹ, bản thân và con cái đều khổ. Người gì mà nói hỗn hào, ăn ở bừa bộn, ngoại hình đẹp mấy đi nữa mà xấu tính cũng không ở với nhau được lâu.
Nghe lời phân tích của tôi, em trai cũng hiểu và nói sẽ chấn chỉnh bạn gái, nếu cô ấy không nghe lời thì chia tay.
Trở về nhà, nhìn thấy vợ tươi cười mời chồng ngồi vào mâm cơm. Nhìn những món ăn tôi thích, vợ bày trên bàn mà thấy vợ thật đẹp. Lần đầu tiên, tôi chủ động ôm vợ vào lòng và khen cô ấy. Tôi nói tuần sau sẽ đi làm giấy tờ sang tên sổ đỏ cho vợ chồng đứng chung ngôi nhà. Tôi cũng không quên đưa cuốn sổ tiết kiệm và thẻ lương cho vợ giữ.
Một người vợ có nhân cách đẹp thế, tôi không thể để mất được, tôi phải dùng tài sản tích lũy được giữ chân cô ấy.
Dung Nguyễn