Lương của hai vợ chồng tôi mỗi tháng chỉ được 16 triệu. Với số tiền đó, tôi phải chi tiêu hết sức tiết kiệm mới đủ trang trải cho sinh hoạt trong gia đình.
Nhiều lần chồng muốn trở về quê sống để thoát khỏi cảnh thuê phòng trọ, nhưng ở quê không có công việc và tương lai không có lương hưu. Vì vậy, dù thu nhập thấp, chúng tôi vẫn cố gắng bám trụ ở thành phố.
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 15 năm mà vẫn không thể tiết kiệm đủ 100 triệu để phòng khi ốm đau hay tai nạn. Đó là nỗi lo mà tôi luôn day dứt suốt nhiều đêm, cứ nghĩ đến nó là không thể ngủ tiếp được.
Những đêm thấy vợ ngủ không yên vì chuyện tiền bạc, chồng trách tôi suy nghĩ nhiều quá, sống đến đâu hay đến đấy. Số phận vợ chồng tôi đã nghèo rồi, có cố gắng nữa cũng vẫn nghèo thôi. Bớt lo nghĩ để cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Tôi không ngờ rồi sự lo lắng của tôi cũng có ngày xảy ra. Tháng trước chồng tôi bị tai nạn rất nặng và phải cấp cứu trong bệnh viện. Khi đó trong nhà chỉ có 3 triệu, tôi buộc phải gọi điện cầu cứu 2 cô em chồng cho vay tiền cứu anh trai.
Chồng tôi nằm viện nửa tháng, tổng số tiền lên đến 300 triệu, đều do em chồng cho vay hết. Cứ nghĩ bỏ tiền ra chữa trị sẽ cứu được chồng, nào ngờ anh vẫn bỏ mẹ con tôi mà đi, để lại cho tôi đống nợ không biết đến bao giờ mới trả được.
Ngày chồng tôi qua đời, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên anh em hàng xóm đều ghi sổ tang rất lớn. Tôi thu được hơn 100 triệu, tôi dự định sẽ dùng số tiền đó để trả nợ cho các em chồng mỗi người một ít.
Thế nhưng khi tôi đưa tiền ra trả nợ thì các em không lấy và bảo tôi giữ lấy để lo cho các cháu. Còn khoản tiền các em cho vay để chữa chạy cho chồng tôi sẽ xí xóa. Em gái thứ 2 nói:
“Anh em trong một nhà phải thương yêu giúp đỡ lẫn nhau. Anh mất rồi, một mình chị nuôi 2 cháu sẽ rất khổ cực, bọn em không thể đứng ngoài cuộc được. Chị cứ nhận tấm lòng của bọn em, không phải nghĩ gì cả”.
Tôi chưa hết ngạc nhiên thì em út nói từ tháng sau, các em sẽ góp cho tôi mỗi tháng 7 triệu để lo cho các cháu ăn học. Các em sẽ nuôi con tôi đến khi bọn trẻ học xong đại học.
Tôi đã bật khóc khi biết các em chồng sẽ chung tay nuôi các cháu với tôi. Lúc gia đình tôi rơi vào khó khăn nhất, em chồng đã ở bên động viên cả về tinh thần và vật chất. Cuộc đời này, mẹ con tôi đã mắc nợ các em chồng rồi. Chúng tôi không bao giờ quên ơn này.