Tôi và vợ đều là con một. Bố tôi qua đời từ khi tôi còn nhỏ, một mình mẹ nuôi tôi lớn khôn. Nhà vợ thì điều kiện khá giả hơn. Bố vợ làm trong nhà máy nước, mẹ thì kinh doanh ngoài chợ, kinh tế ổn định, lại là con gái thành phố. Hồi yêu nhau, nhiều lần tôi muốn chia tay vì nghĩ mình không xứng, tôi cũng nói rõ ý định mình sẽ về quê sống và làm việc để tiện chăm sóc mẹ. Nhưng vợ tôi rất kiên quyết, cô ấy về tận quê tôi tìm và khuyên nhủ, động viên. Mẹ tôi cũng vì lo cho tương lai của tôi, dù sao thì sống trên thành phố có điều kiện phát triển hơn, nên bà bảo tôi cứ đi, bà ở quê tự lo được. Bao giờ ốm yếu thì tính sau.
Chúng tôi kết hôn xong thì ở nhà vợ vì nhà cô ấy rộng rãi, cũng nhiều phòng. Bố mẹ vợ hiền lành, lại có mình cô ấy là con gái nên đối xử với con rể là tôi khá tốt. Chúng tôi sống yên ổn ở nhà bố mẹ vợ 4 năm, sinh được 1 cậu con trai kháu khỉnh. Đúng lúc này thì mẹ đẻ tôi bị ốm một trận rất nặng, may mắn qua khỏi nhưng sức khỏe đi xuống rất nhanh. Thời gian đó, tôi cuối tuần nào cũng lặn lội mấy trăm km về quê, những ngày mẹ đi viện thì xin nghỉ phép để chăm sóc bà.
Thấy tôi đau đáu việc này, đi lại cũng vất vả, vợ liền bàn bạc đưa mẹ lên ở cùng. Nhà cô ấy vẫn còn một phòng trống, để mẹ tôi ở đó vừa tiện cho tôi chăm lo, vừa để bà thoải mái vui tuổi già với cháu nội. Bố mẹ vợ cũng đồng ý với phương án này. Thế nên tôi về quê, sắp xếp lại đồ đạc, cái nào cần bán thì bán, cái nào cho được thì cho, căn nhà để công nhân thuê, mỗi tháng cũng gửi được cho mẹ tôi vài trăm ngàn. Nhiều người hỏi mua lại căn nhà nhưng tôi không bán, vì tương lai không biết trước thế nào, cứ để lại nơi chốn cho mẹ tôi có đường lui.
Lên ở nhà thông gia, thời gian đầu khá vui vẻ. Mẹ tôi vẫn phụ giúp được việc nhà như quét dọn, phơi quần áo, phụ nấu cơm với mẹ vợ. Vợ tôi khá quan tâm tới mẹ chồng, cô ấy bảo mấy năm qua không phải làm dâu, không báo hiếu được cho mẹ, nên nhân cơ hội này, cô ấy mua cho bà nhiều quần áo, thuốc bổ, đồ dinh dưỡng, thêm cả đôi hoa tai vàng. Mẹ tôi vui lắm vì cảm nhận được tình cảm thông gia dành cho.
Ấy thế nhưng 4 tháng sau, mẹ vợ tôi bị va chạm với xe ô tô, ngã ra đường bị thương nặng ở đầu, sau khi xuất viện thì cứ nhớ nhớ quên quên và thay đổi tính nết. Bà không đi bán hàng nữa mà ở nhà trò chuyện với mẹ tôi. 2 tháng 2 bà ở nhà cả ngày với nhau liền phát sinh nhiều mâu thuẫn.
Mẹ vợ thường kể với hàng xóm rằng mẹ tôi luộm thuộm, sáng ngủ dậy cũng không gấp được cái chăn. Bà còn nghi mẹ tôi lấy trộm tiền của con dâu!!! Vì mấy lần bà nhìn thấy mẹ tôi mở túi của vợ tôi. Những lúc đó là mẹ tôi cất túi cho vợ, hoặc cất đồ vợ để bên ngoài vào túi cho cô ấy vì biết sáng ra vợ tôi vội đi làm, nhiều khi hay quên thỏi son, cái ví, chìa khóa tủ cơ quan… Tôi giải thích như thế, mẹ vợ ậm ờ gật đầu chứ không tỏ ra thông cảm hay thấu hiểu.
Có lần tôi về nhà, nghe thấy tiếng mẹ vợ và mẹ tôi cãi nhau. Nguyên nhân là do sợi dây chuyền mẹ vợ cởi ra để trong nhà tắm, mẹ tôi đi tắm sau, nhìn thấy thì cầm ra để trên mặt tủ ở phòng khách. Thế nhưng mẹ vợ lại bảo mẹ tôi có ý định lấy cắp, để ở đó mục đích chờ mẹ vợ quên sẽ âm thầm trộm.
Trước lời vu vạ này, mẹ tôi không thể nhẫn nhịn được nữa nên đã lên tiếng nói ra uất ức bấy lâu nay. Hai bà cãi nhau đến mức mẹ tôi khóc lóc, bảo tôi đưa bà về quê. Bố vợ đi làm về, nghe thế thì vội xin lỗi thông gia rồi kéo mẹ vợ vào trong phòng. Mọi người đều biết mẹ vợ tôi không phải là người quá quắt như thế. Tôi cũng khuyên nhủ mẹ tôi rằng trước đó mẹ vợ rất tốt, sau tai nạn mới bị như thế, cũng không có ý gì xấu, mong mẹ tôi đừng để bụng. Nhưng mẹ tôi uất ức quá, bà bảo sống ở nhà người ta nên bị người ta bắt nạt. Bà không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Tôi cũng thấy tình hình không ổn. Ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì lớn, dẫn đến mâu thuẫn trầm trọng hơn nên tôi nói chuyện với bố mẹ vợ và vợ rằng sẽ đưa mẹ đẻ về quê.
Nhưng bố vợ và vợ tôi không đồng ý. Bố vợ bảo tôi bán hết đất đai nhà cửa ở quê, mua một căn hộ chung cư ngay cạnh nhà, thiếu bao nhiêu tiền bố mẹ vợ sẽ cho để bù vào. Có căn nhà riêng thì mẹ tôi cũng được thoải mái hơn, tôi cũng tiện chăm sóc. Tôi biết giá nhà ở thành phố đang rất cao, căn nhà ở quê bán đi cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chắc chắn thiếu mất 1 nửa. Tôi không biết có nên đồng ý phương án này không, vì như thế vẫn là nợ ân tình nhà vợ, sau này mẹ tôi vẫn không thể ngẩng mặt trước thông gia được. Thật rối trí quá!
Ngọc Thương