Cô hàng xóm của tôi rất tự hào về con trai mình. Điều này cũng dễ hiểu, vì Khang – con trai cô – sau khi tốt nghiệp đại học đã ở lại thành phố làm việc và nghe nói đã được thăng lên chức trưởng phòng. Công việc của cậu thường đi kèm với các chuyến công tác, gặp gỡ khách hàng và ăn uống ở những nơi sang trọng. Hàng tháng, Khang đều đặn gửi về cho mẹ vài triệu để chi tiêu.
Mỗi lần về quê, Khang lại xuất hiện với đồng hồ hàng hiệu, đi xe tay ga, mặc áo sơ mi sơ vin gọn gàng. Trông cứ như một “thiếu gia” trở về làng.
Bố mẹ tôi lại càng có dịp để nói móc mỉa tôi. Bố bảo tôi nhìn Khang mà học hỏi, con người ta bảnh bao, sang trọng như thế. Tôi thì cứ lụi cụi trong xưởng gỗ, mặt mày lem luốc, chẳng ra cái thể thống gì?
Tôi cười xòa cho qua chuyện. Tôi cũng học đại học nhưng không thích ở thành phố xô bồ mà về quê lập nghiệp. Tôi mở xưởng gỗ, chuyên nhận gia công đồ nội thất, việc kinh doanh cũng suôn sẻ. Nhờ xưởng gỗ và sự mày mò, sáng tạo cũng như nhiệt tình mà lượng khách của tôi rất đông. Tôi xây được nhà, mua được xe tải chở hàng. Vậy nhưng vẫn bị bố mẹ so sánh với “con nhà người ta”. Nghĩ mà cay.
Nửa tháng trước, tôi có chuyến đến thành phố để tìm vị trí mở cơ sở buôn bán đồ nội thất. Vô tình, tôi thấy Khang đang làm bốc vác ở công trình đối diện. Thấy tôi, Khang cũng kinh ngạc, vội lủi đi chỗ khác.
Đến chiều, tôi đi uống cà phê với nhóm bạn thân thời đại học. Tôi lại thấy Khang ăn mặc chỉnh tề, đẹp đẽ, bước ra từ một cửa hàng cầm đồ. Thấy chiếc xe ô tô của bạn tôi đỗ trước quán cà phê, Khang bèn đứng cạnh chụp ảnh. Tôi cũng đưa điện thoại lên, chụp lại cảnh đó.
Tối qua, cô hàng xóm sang nhà tôi khoe. Cô ấy hớn hở bảo con trai mới mua xe ô tô, đẹp lắm. Nói có sách, mách có chứng, cô ấy đưa tôi xem bức ảnh Khang chụp ảnh với chiếc ô tô màu đen bóng loáng. Tôi nhìn bức ảnh mà cười thầm trong bụng. Lối sống phông bạt của Khang làm tôi “khó đỡ” quá.
Khoe con xong rồi, cô hàng xóm còn cạnh khóe tôi một câu: “Khi nào con mới mua được chiếc xe ô tô bạc tỷ giống của con trai cô đây? Phải cố thêm vài năm nữa con ạ”.
Cô ấy bỏ về, tôi xem lại tấm ảnh trong điện thoại mình. Hay tôi đưa tấm ảnh đó cho cô hàng xóm xem để cô ấy đừng khịa mình nữa? Khoe con thì cứ khoe đi, sao cứ thích sẵn tiện khịa người khác thế nhỉ?
Mỹ Hạnh