Tôi còn chưa kịp đeo nhẫn cưới thì đã bỏ chạy xuống sảnh khách sạn trước sự kinh ngạc của mọi người.
Năm tôi lên 8 tuổi, bố tôi bỏ đi khỏi nhà sau một trận cãi vã lớn với mẹ. Từ đó về sau, ông ấy biệt tích, không trở về thăm tôi thêm lần nào nữa. Mẹ tôi rất ghét mỗi khi nhắc đến bố, còn bảo chỉ cần tôi nhắc đến ông ấy, bà sẽ đánh tôi một trận. Vì sợ mẹ, tuổi còn nhỏ nên tôi không dám làm trái ý mẹ, chỉ có thể âm thầm nhớ bố. Bao nhiêu hình ảnh gia đình, mẹ tôi đều đốt hết. Cũng may tôi nhanh trí, giữ lại được một tấm hình duy nhất.
20 năm nay, tôi chưa từng gặp lại bố lần nào. Mẹ tôi cũng sống như vậy chứ không yêu ai hay lấy ai khác làm chồng. Mẹ luôn nói ám ảnh cuộc hôn nhân cũ, cũng sợ tôi sẽ chịu thiệt thòi nên không dám lấy chồng lần 2. Càng lớn, tôi càng thêm thương mẹ. Nhưng tôi không hiểu tại sao hồi đó, bố mẹ lại cãi nhau và bố đi mãi không về. Đến đứa con gái mà bố thương nhất, cưng chiều nhất, ông cũng không quay lại để gặp mặt một lần.
Hôm chủ nhật vừa rồi là lễ cưới của tôi. Đám cưới diễn ra ở một khách sạn lớn có tiếng ở thành phố. Nhà chồng tôi khá giả, khách mời rất đông nên mọi thứ được chuẩn bị chỉn chu, cẩn thận hết mức có thể. Bố mẹ chồng tôi bảo, lễ cưới chính là bộ mặt gia đình, không thể sơ sài, cẩu thả được.
Ảnh minh họa |
Lúc đang làm lễ, tôi bỗng thấy một bóng người rất quen thuộc ở phía dưới sảnh khách sạn. Người đàn ông đó, ông ấy giống hệt bố tôi, đang đưa thứ gì đó cho bảo vệ. MC bảo chồng đeo nhẫn cưới cho tôi, nhưng khi thấy người đàn ông đó rời đi, tôi hốt hoảng, vội chạy xuống sảnh khách sạn trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, tại sao lại chạy theo một người cha đã bỏ rơi mình suốt 20 năm qua.
Mẹ tôi đứng bên dưới, bà giữ tôi lại và dẫn tôi lên lễ đường để hoàn thành thủ tục cần thiết trong lễ cưới. Bà nói rằng vì tôi gặp người quen nên xúc động quá, không kiềm chế được hành động và mong thông gia thứ lỗi. Suốt buổi lễ, tôi không thể nào bình tĩnh và tươi tỉnh được. Trong đầu tôi lúc nào cũng hiện lên bóng hình người đàn ông giống hệt bố mình.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mẹ tôi đưa cho tôi một hộp quà màu đỏ. Bà nói người đàn ông đó đúng là bố của tôi, nhưng ông ấy không đến dự lễ cưới, chỉ đến để đưa quà cho tôi thôi. Tôi bật khóc nức nở, không ngờ rằng tôi đã chờ đợi bao nhiêu năm, nhưng bố tôi lại nhẫn tâm đến mức không ở lại dự lễ cưới của con gái duy nhất, cũng không trao tận tay quà cưới cho tôi.
Mẹ vỗ về tôi, nói rằng bố tôi không đủ can đảm để gặp mặt tôi. Bà biết nơi ở của ông ấy nhưng tốt nhất tôi không nên tìm đến, đừng phá hỏng hạnh phúc hiện tại của ông ấy. Nghe mẹ nói thế, tôi lại cảm thấy giận bố mình. Tôi có nên tìm đến nhà ông, nói cho rõ ràng mọi chuyện, để biết tại sao bố lại bỏ rơi mình bấy nhiêu năm không?