Vợ chồng tôi đều có mức lương cao nên ngay sau khi kết hôn, tôi đã phân chia rõ ràng, ai kiếm được tiền thì tự quản lý phần của mình. Hàng tháng, cả hai cùng góp 10 triệu đồng vào tủ để chi tiêu chung và có sổ sách ghi lại từng khoản đã sử dụng.
Tôi không rõ vợ có gửi tiền cho bố mẹ cô ấy mỗi tháng hay không, nhưng tôi thì luôn gửi mẹ 5 triệu đồng để bà chi tiêu thoải mái. Việc phân minh trong tài chính đã giúp vợ chồng tôi tránh được những tranh cãi liên quan đến tiền bạc.
2 năm trước, tôi bị mất việc, trong thời gian đó, bố vợ bị bệnh nặng nằm một chỗ, các con thay nhau về chăm sóc. Thấy chồng rảnh rỗi, vợ bảo tôi về phục vụ ông một tháng để cô ấy yên tâm đi làm. Các anh chị ai cũng tự tay chăm sóc ông nên vợ tôi không muốn thuê người giúp việc.
Vợ nói rất nhiều, với giọng như cầu xin chồng nhưng tôi lạnh lùng nói:
“Bố mẹ ai người ấy lo, ông ngoại bệnh, em sắp xếp thời gian về mà báo hiếu. Anh không liên quan. Sau này mẹ anh bệnh thì em cũng không cần phải lo gì”.
Vợ sững sờ khi nghe tôi nói thế nhưng cô ấy không đáp lại và lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại nhờ bác hàng xóm qua trông nom ông ngoại một tháng.
Một năm nay, sức khỏe mẹ tôi yếu và chuyển đến nhà chúng tôi ở hẳn. Hằng ngày tôi luôn tự lo cơm nước, giặt giũ cho bà mà không cần đến vợ.
Tháng trước, tôi đang đi công tác thì nhận được cuộc điện thoại của vợ. Cô ấy báo tin mẹ đang nằm trong bệnh viện, do huyết áp tăng, có khả năng bị tai biến. Sau đó, vợ nhắc nhở tôi về gấp mà chăm sóc bà, còn cô ấy bận chuẩn bị cho chuyến du lịch với bạn bè vào sáng hôm sau.
Tôi nóng mặt trách vợ:
“Mẹ chồng đang nằm viện mà em lại muốn đi du lịch sao? Em có còn tình người không? Hủy ngay chuyến đi”.
Vợ nhẹ nhàng nói bố mẹ ai người ấy lo, cô ấy không máu mủ ruột thịt với mẹ chồng nên không liên quan. Nghe câu nói đó mà tôi nhớ ngay đến lần bố vợ nằm một chỗ. Thì ra vợ rất hận chồng nên muốn trả thù.
Công việc đang gấp gáp, tôi không thể bỏ dở giữa chừng được nên cầu xin vợ tha thứ và hứa sẽ đối xử tốt với nhà ngoại. Nhưng cô ấy nói ông bà ngoại mất cả rồi, không cần chồng phải bận lòng.
Lo mẹ không có người chăm sóc, tôi vội hủy chuyến công tác và về ngay trong đêm. Khi thấy sự xuất hiện của chồng, vợ bàn giao ngay và rời đi trước mặt tôi với vẻ mặt mệt mỏi.
Hiện tại mẹ đã xuất viện nhưng nằm liệt giường, một mình tôi chăm sóc ngày đêm mệt vô cùng. Vợ chỉ hỏi thăm bà mỗi ngày ăn uống tốt không hay đau chỗ nào rồi nhắc chồng xoa bóp chỗ ấy. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi với vợ và muốn kéo cô ấy vào chăm lo cho bà nội nhưng không biết nói thế nào?
Dung Nguyễn