Tôi đã kết hôn được hơn 5 năm và chúng tôi có một cậu con trai. Khoảng 2 năm trước, vợ chồng tôi cùng xin vào làm việc tại một công ty. Vì cùng bắt đầu, chúng tôi được sắp xếp vào chung một đội, dưới sự quản lý của chị Loan, người lớn hơn tôi 5 tuổi. Chị đã lập gia đình, nhưng chồng đi làm xa, và hiện tại chị đang sống với con gái.
Dưới góc nhìn của một người phụ nữ, tôi thấy chị là một người hiện đại, có học thức và mạnh mẽ. Ban đầu, tôi bị chị cuốn hút và xem chị như một hình mẫu để noi theo. Chị Loan tận tình hướng dẫn tôi và chồng từng chi tiết nhỏ. Sau mỗi dự án, chị luôn dành những lời khen ngợi cho chúng tôi. Vì vậy, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết.
Thế nhưng, đồng nghiệp xung quanh lại nhắc nhở tôi giữ chồng vì các chị nhiều lần nhìn thấy chồng tôi và chị Loan nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mỗi lần nghe mọi người phàn nàn và nhắc nhở, tôi đều cười trừ cho qua chuyện. Bởi tôi biết chị Loan rất yêu chồng, trưa nào tôi cũng thấy anh chị gọi điện nói chuyện với nhau. Với lại chồng chị Loan kiếm được nhiều tiền, đẹp trai và hơn chồng tôi mọi mặt.
Dù kém về mọi mặt nhưng riêng khoản tán tỉnh phụ nữ thì đến trai tân cũng không thể qua mặt chồng tôi được. Mấy chị đồng nghiệp thường bảo tôi đừng chủ quan, ráng mà tìm cách giữ chồng, “đừng để mất bò mới lo làm chuồng”.
Bỏ ngoài tai những lời khuyên của mọi người, tôi tin mối quan hệ của chồng tôi và chị Loan rất bình thường, chỉ là hai người cùng team giúp đỡ và hỗ trợ nhau trong công việc. Còn tôi bận rộn với công việc, chẳng có thời gian đâu mà ngồi để ý.
Hôm qua, đang trong lúc nghỉ trưa thì chị Loan gọi tôi lên phòng có chút việc, vì nghĩ chị có chuyện gì muốn nhờ nên tôi đứng dậy đi luôn. Thế nhưng, vừa mở cửa ra tôi đã thấy chị Loan mặt cau có, tay cầm hộp quà khá đẹp đứng nhìn tôi.
Tôi ngạc nhiên nên cười hỏi chị rằng: “Nay là ngày gì mà chị lại mua quà tặng em thế, mà mặt chị không vui thế này sao em dám nhận”.
Tôi vừa dứt lời, chị Loan bức xúc đáp: “Sáng nay, chồng em tự nhiên qua phòng tặng chị hộp quà này. Chị bảo anh ấy mang về tặng vợ. Vậy mà anh lại nói thích chị, chỉ muốn tặng chị thôi. Từ trước đến giờ chị luôn coi vợ chồng em là đồng nghiệp thân thiết nên mới nói chuyện gần gũi. Ấy thế mà chồng em lại có ý nghĩ vớ vẩn. Nể mặt em nên chị mới không mắng đấy, chứ là người khác, chắc chị nói cho không dám ngước mặt lên rồi”.
Sự thẳng thắn của chị Loan khiến tôi nể phục vô cùng. Chị không chỉ tài giỏi mà nhân cách cũng thật tuyệt vời. Tôi cảm ơn chị đã nói sự thật cho tôi biết để dạy lại chồng.
Ra khỏi phòng làm việc của chị Loan, tôi mở hộp quà thì choáng váng khi biết trong đó là đôi bông tai đính kim cương. Gia đình tôi mới mua nhà, tiền nợ còn chưa trả hết, đến tiền sữa cho con phải cắt giảm, vậy mà chồng lại mua đôi bông tai đắt tiền để tán tỉnh chị đồng nghiệp.
Tôi bực lắm nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mang hộp quà quay về phòng làm việc, đợi khi nào về nhà mới hỏi chuyện chồng, bởi tôi không muốn làm to chuyện ở nơi làm việc.
Cả buổi hôm ấy, tôi cứ suy nghĩ về những việc chồng làm mà không thể nào tập trung làm việc được. Đến buổi chiều trở về nhà, tôi đưa thẳng hộp quà và yêu cầu anh ấy giải thích. Không ngờ chồng tôi lại trơ trẽn nói: “Mấy anh em trong công ty thách đố anh nếu tán được chị Loan thì sẽ cho 50 triệu. Còn đôi bông tai là mọi người góp tiền vào mua, anh làm gì có tiền, lương hàng tháng anh đều đưa cho em hết còn gì”.
Tôi giận dỗi nói: “Nếu như chị Loan cũng thích anh thì chẳng phải tôi mất chồng sao? Tại sao tôi lại yêu phải một người có tính trăng hoa thế này?”. Nói xong hai dòng nước mắt tôi cứ chảy dài vì ấm ức, còn chồng tôi thấy vậy thì hoảng sợ liền nói lời xin lỗi và mong tôi tha thứ cho lỗi lầm của anh. Chỉ vì trò đùa của mấy người đàn ông, không ngờ lại làm tôi buồn. Anh hứa sẽ nói sự thật này cho chị Loan, để chị không còn hiểu nhầm nữa. Tôi tạm tha cho chồng lần này, nhưng nếu có lần sau tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhật Hạ