Đúng ngày này năm ngoái, tôi lên bàn mổ đón 2 bé sinh đôi, 1 trai 1 gái nhà mình. Mặc dù khá nguy hiểm nhưng tôi đã cố gắng duy trì thai kỳ đến tuần thứ 38, tôi không xui hay khuyên các mẹ bầu sinh đôi trở lên làm theo tôi vì trong suốt thai kỳ tôi đều có bác sĩ theo dõi sát sao mới dám để đến tận thời điểm đó mới sinh con. Nói chung, hãy nghe theo chỉ định của bác sĩ, mọi thứ sẽ ổn thỏa.
2 bé nhà tôi ra đời với cân nặng khá ổn, bé trai 2,9kg còn bé gái 2,7kg. Cũng may sao mà trời thương, tôi đủ sữa để nuôi cả 2 con đến tận 8 tháng mới phải bổ sung thêm sữa ngoài. Nhờ việc duy trì sữa mẹ nên sức đề kháng của 2 đứa cũng khá tốt, gần như không mấy khi ốm đau bệnh tật gì, mà nếu có bệnh thì cũng khỏi rất nhanh.
Gia đình tôi khá giả về kinh tế, chồng tôi là người rất giỏi kiếm tiền, còn tôi có công việc khá linh hoạt, dù không cần có mặt ở công ty vẫn có thể làm việc bình thường và kiếm tiền đều đặn. Có lẽ vì tôi thường xuyên làm online nên không ít người nghĩ rằng tôi vô công rồi nghề, chỉ biết ăn bám chồng.
Từ khi sinh hai bé, nhờ chính sách của công ty và sự ưu ái mà tôi nhận được do thành tích làm việc luôn đảm bảo, dù làm online tại nhà, hiện tại hai bé đã 1 tuổi nhưng tôi gần như không phải đến nơi làm việc nhiều. Người ngoài nhìn vào có thể thấy tôi nhàn hạ, nhưng ít ai biết những lúc một mình chăm sóc hai đứa con nhỏ trong khi vẫn phải chạy deadline đầy đủ, đúng thời hạn cho sếp.
Mặc dù ở riêng nhưng tôi nhận định rằng gia đình chồng tôi khá là phức tạp. Mẹ chồng tôi là người luôn muốn chỉ đạo mọi việc theo ý mình nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm về bất kỳ việc gì. Lấy ví dụ đơn giản nhất là bà nhất quyết bắt tôi mặc quần áo dày cộp cho con giữa tiết trời mùa hè nắng nóng gần 40 độ nhưng khi 2 bé nổi rôm sảy đầy người thì bà đổ ngay cho con dâu không biết tắm rửa sạch sẽ cho con.
Tôi nói thật là tôi không để bụng chuyện với mẹ chồng vì bản thân tôi quan niệm khoảng cách thế hệ chắc chắn sẽ dẫn đến khoảng cách về hiểu biết và tư duy nên cực kỳ khó để dung hòa. Cũng giống như việc mẹ chồng không thể bắt tôi nghe theo bà thì tôi cũng không thể ép bà phải thuận theo ý mình. Cách giải quyết duy nhất là hạn chế tối đa những va chạm thường ngày bằng việc ở riêng ra.
Ngoài chuyện với mẹ chồng thì tôi và chị dâu cũng không hoàn toàn ưng nhau lắm. Chị dâu không ưa tôi vì mỗi lần chị ý kiến gì về gia đình tôi là đều bị tôi bật lại như tôm. Còn tôi cũng không cố gắng thân thiết với chị vì thấy 1 người quá tọc mạch thì không an toàn để quan hệ sâu đậm.
Tuy vậy nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường, chỉ cần không ai can thiệp vào cuộc sống của ai thì mọi thứ vẫn ổn. Mặc dù chỉ là mối quan hệ xã giao mà đôi khi còn là bằng mặt nhưng không bằng lòng nhưng ít nhất vẫn có thể cười nói được với nhau.
Với trạng thái mối quan hệ mong manh như vậy, bỗng nhiên tuần trước chị dâu lại gọi điện ngọt nhạt nhờ tôi trông con hộ 2 ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật. Ban đầu tôi cũng định từ chối nhưng rồi lại nghĩ chuyện giữa mình và chị là chuyện của người lớn còn đứa trẻ nó chẳng có lỗi gì hết nên đã đồng ý.
Mặc dù tôi và chị dâu không ưa nhau nhưng tôi và con gái chị lại cực kỳ hợp nhau, con bé ngoan ngoãn xinh xắn lắm cơ. 2 ngày ở nhà tôi nó ngoan đến mức mà khi anh chồng đến đón con gái về tôi lại thấy buồn buồn. Còn bé còn hứa hẹn là lần sau sang chơi với các em tiếp.
Mọi chuyện đang tốt đẹp như vậy thì buổi tối chị dâu gọi điện để hỏi tội tôi vì chị phát hiện ra trên chân con gái có 1 vết muỗi đốt!
– Chị biết là cô không ưa chị nhưng trẻ con nó có tội gì? Nếu cảm thấy không muốn trông hộ thì nói thẳng vào mặt chị từ đầu để chị sắp xếp gửi con ở chỗ tử tế hơn, đằng này cô để con bé muỗi đốt đến sưng hết cả chân lên. Chị không hiểu nhân cách của cô có vấn đề gì mà phải trả thù lên đứa bé như thế!
Tôi choáng váng và ngỡ ngàng mất một lúc. Con gái chị dâu bị muỗi đốt thế là tôi thành đứa nhân cách có vấn đề luôn là sao? Rồi tôi trả thù kiểu gì, tôi nuôi muỗi rồi thả nó ra bắt nó đốt con gái chị à?
Vốn là tôi định cãi nhau tay đôi với chị 1 trận đấy nhưng nghĩ lại thấy thứ nhất là lười tranh cãi với người tư duy logic không được bình thường, thứ 2 là nghĩ cũng tội nghiệp con bé nên thôi chẳng đôi co làm gì. Cuối cùng, chỉ bảo chị bôi thuốc cho con và cẩn thận không sốt xuất huyết rồi nói thẳng với chị từ nay đừng có nhờ vả gì nữa thôi.
Đang yên đang lành, tự nhiên đi làm phúc để rồi phải tội!