Bố mẹ chồng đều chung sống với vợ chồng tôi, dù ông bà có đến ba người con. Em gái út lập gia đình xa quê, ít khi về thăm nhà. Ban đầu, bố mẹ chồng dự định sẽ chia ra, một người ở với tôi, một người ở với Lộc (em trai chồng). Tuy nhiên, cậu ấy kiên quyết từ chối với nhiều lý do: vợ khó tính, không thích sống cùng bố mẹ chồng; cả hai vợ chồng đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc cha mẹ.
Vậy là suốt 10 năm qua, ông bà ở cùng vợ chồng tôi. Hai năm trước, bố chồng mắc bệnh nặng. Vợ chồng tôi đã đưa ông đi nhiều bệnh viện để điều trị, nhưng tình trạng vẫn không có tiến triển. Đến tháng 9 năm ngoái, sức khỏe ông ngày càng suy yếu, phải nằm liệt giường. Tôi buộc phải xin nghỉ làm không lương nửa năm để túc trực, chăm sóc ông.
Vợ chồng Lộc cũng ghé về thăm vài lần, cho mấy triệu rồi thôi. Có lần, chồng tôi bảo Lộc về chăm bố để tôi nghỉ ngơi nhưng cậu ấy vẫn lấy lý do bận việc để từ chối. Cứ như Lộc mặc định, việc chăm sóc bố là của vợ chồng tôi.
5 ngày trước, bố chồng tôi hấp hối. Tôi vội vã gọi điện cho Lộc, bảo cậu ấy về ngay kẻo không kịp. Lúc hồi dương, ông run rẩy lấy tờ di chúc ở dưới gối nằm, đưa tôi đọc cho cả nhà nghe.

Ảnh minh họa
Trong di chúc ghi rõ, tài sản, đất đai đều để hết cho vợ chồng tôi. Em gái chồng được nhận 200 triệu. Chỉ riêng vợ chồng Lộc là không được nhận một phần tài sản nào.
Tôi vừa đọc xong, cả nhà đã nảy ra tranh cãi gay gắt. Vợ chồng Lộc giận dữ bảo bố thiên vị vợ chồng tôi. Rồi hỏi tại sao em gái còn có phần, cậu ấy lại không được một đồng xu nào?
Bố chồng lúc đó đã quá yếu rồi, không thể nói năng được gì. Mẹ chồng liền đập vỡ cái ly thuốc đang cầm trên tay, chỉ thẳng mặt con trai thứ mà mắng: “Mày là thứ con bất hiếu. Cha mẹ bệnh, mày không hỏi một câu. Cha nằm liệt giường nửa năm nay, mày không chăm được một ngày. Mày có đút được cho bố mày miếng cơm miếng cháo nào không mà dám mở miệng đòi hỏi tài sản?”.
Bị mẹ mắng, Lộc vẫn không nhận ra lỗi sai mà gân cổ cãi cọ, còn đòi từ mặt cha mẹ nếu không lập lại di chúc. Nếu như tôi không hét lên, bảo bố đã “đi” rồi, chắc cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục cãi.
Mấy ngày tang lễ bố, vợ chồng Lộc không thể hiện sự đau buồn mà cứ hỏi chuyện khi nào lập lại di chúc. Tôi bó tay, cạn lời với họ.
Hiện tại, tang lễ bố đã xong rồi nhưng mẹ chồng vẫn kiên quyết không lập lại di chúc. Lộc tuyên bố nếu không sửa di chúc thì cậu ấy không về nhà nữa. Tôi rất sợ tình cảm gia đình rạn nứt chỉ vì tài sản. Nhưng mẹ chồng đã quyết thì cũng khó thay đổi. Nên làm sao mới phải đây?
Mỹ Hạnh