Người tôi kết hôn cùng đã từng trải qua một cuộc hôn nhân và có một đứa con riêng. Anh không hề giấu giếm tôi về điều này, và tôi đã hoàn toàn chấp nhận trước khi quyết định tiến tới hôn nhân với anh.
Con riêng của anh hiện đang sống cùng mẹ, và chồng tôi vẫn chu cấp hàng tháng để hỗ trợ nuôi dưỡng. Thực tế, tôi chưa từng gặp cháu lần nào, nhưng luôn ủng hộ chồng mình, thậm chí còn khuyến khích anh phải quan tâm và có trách nhiệm với con trai.
Có lẽ, lý do tôi nhiệt tình và quan tâm đến việc này là vì bản thân tôi cũng từng là một đứa trẻ không nhận được sự quan tâm hay hỗ trợ từ cha ruột, nên tôi thấu hiểu cảm giác đó và không muốn cháu phải trải qua điều tương tự.
Bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm và để mẹ tôi tự một mình xoay sở nuôi đứa con đỏ hỏn. Năm tôi lên 3 tuổi, khi mà mẹ còn chạy ăn từng bữa, vay mượn từng hộp sữa để nuôi tôi thì bố tái hôn với một người phụ nữ khác.
Tuy tôi chưa từng sống chung với bố cũng như va chạm gì với người đàn bà kia, thế nhưng tôi vẫn chỉ là một con người hết sức bình thường. Tôi không thể bao dung và yêu thưởng nổi 1 người đàn bà xa lạ và 1 người bố không có chút xíu nào trách nhiệm với con mình.
Mẹ tôi rất vất vả để có thể nuôi tôi lớn lên thành người nên khi tôi bước chân ra đời bà cũng chẳng thể cho tôi một hành trang kinh tế được, thứ duy nhất bà có thể cho đứa con gái của mình là học vấn mà để có thể cho tôi ăn học đàng hoàng đã là quá sức của bà rồi.
Ngay khi tôi vừa có thể báo hiếu được cho mẹ thì bà qua đời vì ung thư phổi.
Sự ân hận và xót thương mẹ cùng với tủi hờn trong quá khứ khiến tôi ngày càng bài xích bố mình. Chính vì vậy mà sau này lấy chồng sinh con dù chẳng còn ai máu mủ bên cạnh thì tôi cũng không có ý định giao tiếp gì với bố mình cả.
Phải cho đến khoảng 4 năm trước, bố tôi chủ động liên lạc lại với tôi, chồng tôi thì nghĩ rằng tôi chẳng còn người thân nào nên ủng hộ tôi mở lòng với bố mình xem sao và tôi đã đồng ý.
Từ đó, thỉnh thoảng tôi có ghé qua bố chơi, hỏi thăm và nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Mối quan hệ đó chỉ dừng lại như vậy thì có lẽ sẽ tốt biết bao, ít nhất thì tôi vẫn có thể gọi ai đó là bố chứ không đến nỗi là đứa không cha không mẹ.
Khoảng thời gian đầu cũng không đến nỗi nào nhưng càng về sau thì bố tôi lại dường như quên mất bản thân đã bỏ rơi con cái như thế nào. Những lần bố tôi ốm thậm chí là mẹ kế ốm tôi cũng sẵn sàng chăm sóc phần nào, có lẽ bởi vậy dần dà họ nghĩ tôi phải có trách nhiệm với họ.
Mỗi lần tôi từ chối một sự nhờ vả nào đó từ bố và mẹ kế thì tôi sẽ nhận về thái độ rất khó chịu của họ. Nhận thấy mối quan hệ này ngày càng độc hại nên tôi quyết định dừng lại trong thầm lặng bằng cách ít liên hệ với họ hơn.
Khoảng thời gian này, tôi có vay của cô tôi – em gái của bố một khoản tiền để mua nhà. Cô là người duy nhất bên nội còn quan tâm đến tôi. Kinh tế của gia đình cô vững lắm nên cô hay đùa rằng chỉ cần cái gì giải quyết được bằng tiền thì cô sẵn sàng hỗ trợ vợ chồng tôi.
Khi vay tiền của cô tôi cũng bàn bạc kế hoạch trả cô rõ ràng dù cô bảo lúc nào có thì trả nhưng vợ chồng tôi không làm như thế được. Chuyện vay tiền của tôi thì tôi cũng không giấu giếm gì ai hết, ai hỏi tôi cũng nói là may mà lúc cần có cô cho vay tiền chứ không thì chẳng biết đến bao giờ 2 vợ chồng tay trắng như chúng tôi có nổi cái nhà mà chui ra chui vào.
Nói chung tôi không ngại gì chuyện mình phải đi vay mượn, thậm chí tôi còn luôn sẵn sàng nói với mọi người về việc cô mình đã hỗ trợ mình kinh tế ra sao.
Thế nhưng không hiểu sao, câu chuyện vay tiền mua nhà của tôi khi qua miệng bố đẻ và mẹ kế của mình lại thành câu chuyện vô cùng xấu xí.
Lần đó gặp một người quen, bỗng nhiên người đó tỏ vẻ rất lo lắng cho vợ chồng tôi, liên tục hỏi chúng tôi có ổn không, có gì cứ chia sẻ vì nếu có thể giúp được phần nào họ sẽ cố gắng. Lúc này tôi hoàn toàn vô tư trả lời rằng mọi thứ đều ổn, mà quả đúng là ổn thật, vợ chồng con cái chúng tôi đang sống rất thoải mái mà.
Lúc này thì người quen kia mới khó hiểu và kể lại rằng họ hàng bên nội của tôi và nhiều người quen biết khác đều nghe được từ bố tôi và mẹ kế rằng vợ chồng tôi hiện tại không cẩn thận là bị kiện đi tù vì nợ nần nhiều quá.
Tôi há hốc cả miệng vì không hiểu chuyện gì, theo lời của người đó thì bố tôi đi đồn khắp nơi vợ chồng tôi vay mượn nhiều người và không có khả năng trả nợ, giờ người ta đòi tiền nên sợ quá phải trốn đi ở nơi khác.
Chả là khi chưa mua được nhà thì chúng tôi có thuê một căn nhà để ở, giờ mua được rồi thì phải dọn về nhà mới mà ở chứ không lẽ mua xong để đấy cho nó bụi bặm? Có mỗi thế thôi mà nó lại thành vợ chồng tôi bỏ đi nơi khác trốn nợ.
Tôi nghe xong thì vừa buồn cười vừa bực mình nhưng thôi cũng chẳng chấp. Với con người chẳng nuôi tôi nổi 1 ngày nhưng lại muốn được báo hiếu, không vừa ý liền đi nói xấu như bố tôi thì có lẽ việc duy nhất tôi có thể làm là cách càng xa càng tốt!
Mạn Ngọc