Tốt nghiệp cấp 3 xong, tôi gác lại chuyện tiếp tục học đại học mà làm hồ sơ đi xuất khẩu lao động ở Nhật 5 năm. Khi đưa ra quyết định này, tôi đã đắn đo, khóc một mình suốt mấy ngày liền. Bởi tôi rất thích được đi học, thích được ngồi trên ghế giảng đường như bao bạn bè khác. Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép nên tôi buộc phải từ bỏ khao khát.
Bố mẹ tôi là những người nông dân thuần túy, cả đời làm việc cật lực nhưng chưa bao giờ có dư. Thậm chí, chỉ cần vài lần đau bệnh cũng đủ để họ tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi. Lúc đó, anh trai tôi đang là sinh viên năm thứ 3, nên càng không thể bỏ học hay đi làm để phụ giúp gia đình.
Trong suốt 5 năm làm việc ở Nhật, tôi không ngừng cố gắng để kiếm tiền. Năm đầu tiên, mỗi khi nhận lương, tôi gần như chuyển hết về nhà, chỉ giữ lại một ít để lo cho những nhu cầu cá nhân cơ bản. Từ năm thứ 2 trở đi, tôi mới bắt đầu tích lũy, tiết kiệm với hy vọng khi trở về sẽ có một khoản vốn lớn để khởi nghiệp.
Kết thúc 5 năm xuất khẩu lao động, tôi trở về với một số tiền tiết kiệm khá lớn. Tôi định dùng số tiền đó để mở cửa hàng buôn bán quần áo nhưng thấy căn nhà bố mẹ đang ở đã xuống cấp trầm trọng rồi nên phân vân. Cuối cùng, tôi quyết định bỏ ra 2/3 số tiền là hơn 1 tỷ đồng để xây nhà mới, ngôi nhà khang trang, to đẹp nhất trong khu xóm lúc bấy giờ. Khi xây nhà, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghĩ là để bố mẹ có nơi ở thật đẹp, rộng rãi khi ông bà về già thôi.
Tôi cay đắng hỏi ngược một câu: “Nếu con vẫn muốn đòi lại căn nhà hoặc lấy lại tiền xây nhà thì sao?”. Anh tôi bực mình quát lớn, bảo tôi quá tham lam và ích kỉ. Sau chuyện phân chia tài sản, tôi cay cú, chỉ muốn từ mặt gia đình và không thiết tha chuyện nhận đất nữa. Tôi có nên kiện anh trai để đòi lại quyền lợi chính đáng của mình không?