* Câu chuyện về 2 bà cháu người Trung Quốc vào năm 2017 dưới đây khiến ai cũng cảm thấy trái tim như được sưởi ấm.
Mẹ và bố lần lượt qua đời, dù cuộc sống của Tiểu Tâm Vũ (tên nhân vật đã được thay đổi, Trung Quốc) trải qua đầy khó khăn, nhưng cô bé vẫn tìm thấy niềm hạnh phúc riêng. Bởi vì cô bé được bao bọc trong tình yêu dịu dàng nhất trên thế giới, đó là tình yêu của bà ngoại, cũng là tình yêu của mẹ.
“Bác là bà ngoại hay bà nội?”, Cao Phục Dung (đến từ thôn Kinh Hà, huyện Yên Biên, thành phố Phàn Chi Hoa, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc), không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bà phải trả lời câu hỏi này.
“Tôi đến đón con gái mà”, bà cười đáp, nhưng cũng cảm thấy hơi ngượng.
Trước cổng trường mầm non, Tiểu Tâm Vũ, 4 tuổi, dụi đầu vào vai mẹ mình để làm nũng: “Mẹ, con muốn hôn mẹ”.
Nhưng ít ai biết, đằng sau những khoảnh khắc ngọt ngào ấy là bao nhiêu nỗi buồn. Về mặt huyết thống, Cao Phục Dung là bà ngoại của Tiểu Tâm Vũ, nhưng về cách xưng hô, Tiểu Tâm Vũ lại gọi bà là “mẹ”. Dù một số người thân không đồng tình, cho rằng việc gọi như vậy sẽ gây hiểu nhầm, nhưng đây lại là sự lựa chọn tốt nhất về mặt cảm xúc sau khi Tiểu Tâm Vũ mất đi cha mẹ ruột.
“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, con có mẹ như viên ngọc quý”, đây là lời bài hát mà Cao Phục Dung dạy Tiểu Tâm Vũ, và giờ đây, mỗi ngày trên đường đến trường và về nhà, Tiểu Tâm Vũ lại hát đi hát lại vài lần…

Cao Phục Dung và con gái Tiểu Tâm Vũ
Mối quan hệ “mẹ – con” đặc biệt
Chiều ngày 18/12/2017, bầu trời ảm đạm, gió lạnh thổi mạnh. Trước cổng trường Mầm non Thực nghiệm, các bậc phụ huynh đứng đợi con tan học. Đây là ngôi trường mầm non hàng đầu tại thành phố Phàn Chi Hoa, tỉnh Tứ Xuyên. Cao Phục Dung lặng lẽ đứng giữa đám đông, những nếp nhăn trên trán khiến bà trông già hơn so với tuổi thật 45.
Trong lúc chờ đợi, các phụ huynh trò chuyện rôm rả về cuộc sống thường ngày, nhưng Cao Phục Dung vẫn lặng im, đứng một góc riêng. Bà không quen biết nhiều người và hiếm khi chủ động bắt chuyện với người lạ. Không phải vì bà không thích giao tiếp, mà bởi bà lo lắng, sợ phải đề cập đến chuyện con cái—một chủ đề khó tránh khỏi.
Khi giờ tan học đến, cổng trường mở ra. Các phụ huynh vội vàng ùa vào lớp học, người thì bế, người thì cõng con. Tiểu Tâm Vũ chạy vội đến trước mặt Cao Phục Dung, reo lên: “Mẹ, con muốn ôm mẹ”.
Thấy vậy, Cao Phục Dung mở rộng vòng tay, ôm Tiểu Tâm Vũ vào lòng. Đối mặt với những người bạn quen, Tiểu Tâm Vũ tự hào giới thiệu: “Đây là mẹ của mình”.
Trên đường về nhà, chỉ mất khoảng 10 phút, phải vượt qua nhiều bậc thang. Thường thì Tiểu Tâm Vũ phải tự đi, nhưng mỗi khi đến một bậc thang, cô bé lại làm nũng: “Mẹ, mẹ ôm con nữa đi, chân con mỏi quá”.
Cao Phục Dung đã quen với những cử chỉ làm nũng này. Cô bế Tiểu Tâm Vũ lên, nghe cô bé nói “Cảm ơn mẹ”, rồi đáp lại: “Không có gì”. Những câu nói lịch sự ấy chính là điều Cao Phục Dung đã dạy cho con.

Cao Phục Dung dành tình yêu to lớn cho cháu
Tiểu Tâm Vũ, 4 tuổi, nặng 28 cân, khi Cao Phục Dung bế cô bé và bước lên vài chục bậc cầu thang, dù có cảm thấy mệt, bà vẫn muốn ôm cháu thêm một chút. “Điều ấm áp nhất trên thế giới chính là vòng tay của mẹ, còn điều mềm mại nhất chính là trái tim của mẹ”, Cao Phục Dung nói.
Bà đã mất đi một người con gái yêu quý và không muốn mất thêm Tiểu Tâm Vũ, cô “con gái” này: “Tôi chỉ muốn mang đến cho cháu tình yêu thương mẹ tốt nhất.”
Trong mắt hàng xóm, Tiểu Tâm Vũ là hình mẫu của đứa trẻ mà ai cũng ao ước: dễ thương, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép, và đặc biệt có một người “mẹ” yêu thương cô bé nhất mực. Tuy nhiên, đứa trẻ dễ mến ấy lại phải đối mặt với quá nhiều bi kịch và thử thách từ rất sớm.
Những nỗi đau trong quá khứ
“Bố mẹ cháu tôi lần lượt qua đời. Tôi phải nuôi cháu lớn lên thành người tử tế. Nếu con gái và con rể tôi còn sống, có lẽ chúng tôi đã không phải chuyển từ nông thôn lên thành phố”, bà lặng lẽ chia sẻ.
Vào tháng 9/2017, Cao Phục Dung đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần trường mầm non để tiện cho việc học của con.
Cao Phục Dung lấy ra một chồng ảnh của con gái và con rể, “Đây là ảnh cưới của chúng, đây là ảnh con rể khi còn sống, còn đây là ảnh lúc bị bệnh…”.
Mỗi lần nhìn lại những bức ảnh này, trái tim bà lại quặn đau. Bà đã từng nghĩ đến việc đốt đi những bức ảnh để quên đi nỗi đau, nhưng rồi lại không thể. “Đây là những ký ức cuối cùng và quý giá nhất của tôi về các con”.
Đó vốn là một gia đình hạnh phúc. Cao Phục Dung và chồng đều là nông dân. Sau khi kết hôn, họ có hai cô con gái. Vào năm 2012, con gái lớn của bà, Chu Trung Dương, đi làm ở Phàn Chi Hoa và kết hôn với một chàng trai đến từ Nội Giang. Cuối năm 2013, họ có một cô con gái, Tiểu Tâm Vũ. Vừa mới ngoài 40, Cao Phục Dung đã trở thành bà ngoại.
“Dù gia đình khó khăn, nhưng chúng tôi sống rất hạnh phúc”, bà chia sẻ.

“Người mẹ” đặc biệt chăm sóc con gái mình vô cùng cẩn thận
Thế nhưng, hạnh phúc ấy đột ngột chấm dứt vào đầu năm 2015. Vào ngày 30/1/2015, chỉ còn chưa đầy 20 ngày nữa là Tết Nguyên Đán, Chu Trung Dương dự định sẽ cho Tiểu Tâm Vũ cai sữa và đi chơi vài ngày. Nhưng ngày hôm sau, khi Cao Phục Dung đang ngủ, bà bị đánh thức bởi một cuộc gọi báo tin con gái đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Con gái bà cùng bạn ngồi trên một chiếc xe “taxi chui”, không may đâm vào hàng rào bên đường, cả con gái bà và tài xế đều tử vong tại chỗ.
“Xe đó không có bảo hiểm, gia đình tài xế cũng nghèo nên không có đền bù”, Cao Phục Dung chia sẻ lại.
Con gái bà qua đời khi mới 22 tuổi, Cao Phục Dung chưa kịp vượt qua nỗi đau thì gia đình lại phải đối mặt với thêm một cú sốc. Năm 2016, con rể bị phát hiện mắc ung thư phổi.
Sau Tết Nguyên Đán năm 2017, con rể được điều trị tại bệnh viện ở quê Nội Giang, nhưng bệnh tình ngày càng nặng. Bà Cao Phục Dung nhớ lại, tối ngày 27/2/2017, con rể gọi điện cho bà lần cuối, nói rằng nhớ Tiểu Tâm Vũ: “Tôi bảo con, cuối tuần tôi sẽ đưa cháu đến Nội Giang. Nhưng con rể không kịp gặp con lần cuối…”.
Vào ngày con rể mất, bà Cao Phục Dung cố gắng an ủi nhưng Tiểu Tâm Vũ cứ khóc đòi gặp bố: “Bố, bố dậy đi, chúng ta về nhà”.
Thấy bố nằm trong quan tài, Tiểu Tâm Vũ đưa tay ra kéo. Cảnh tượng đó khiến Cao Phục Dung không kìm nổi nỗi đau mà bật khóc. Từ đó, Tiểu Tâm Vũ trở thành trẻ mồ côi.
Khi con gái và con rể lần lượt qua đời, Cao Phục Dung đã phải trải qua những đêm dài không ngủ. Bà định buông bỏ tất cả, nhưng khi nghĩ đến Tiểu Tâm Vũ, bà lại tự nhủ: “Mình không thể bỏ cuộc, phải nuôi cháu lớn lên”.
Lộn xộn trong cách xưng hô?
Trước khi qua đời, con rể đã gọi cả hai bên gia đình để thảo luận và ký kết một thỏa thuận. Vì ông bà nội của Tiểu Tâm Vũ tuổi đã cao và sức khỏe yếu, nên họ đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng cháu gái. Cao Phục Dung và chồng đã quyết định nhận nuôi cháu gái. Vì vậy, sau khi con rể qua đời, họ trở thành người giám hộ của Tiểu Tâm Vũ.
Khi con gái còn sống, bà luôn nhắc đến một điều: “Phải cho con cái nền giáo dục tốt nhất, phải để con vào trường học tốt nhất”. Vậy nên sau khi con gái ra đi, bà Cao Phục Dung đã chuyển cả gia đình lên thành phố.
Vào tháng 9/2017, bà đưa Tiểu Tâm Vũ đến trường Mầm non Thực nghiệm trong khu vực, hy vọng cháu sẽ được nhận vào học. Lúc đầu, vì không có hộ khẩu nên cô bé bị từ chối nhưng khi biết hoàn cảnh gia đình của cháu, nhà trường đã mở một “cửa xanh”, giúp Tiểu Tâm Vũ được nhập học thuận lợi.
Sự thay đổi trong vai trò của ông bà cũng khiến mọi người chú ý. Trước đây, Tiểu Tâm Vũ luôn gọi Cao Phục Dung là bà ngoại, nhưng lần đầu tiên cô bé gọi bà là mẹ vào tháng 9/2016.
Cao Phục Dung nhớ lại, lúc đó bà dẫn Tiểu Tâm Vũ đi chơi. Có hai đứa trẻ đang chơi ở bồn hoa, chúng chào Tiểu Tâm Vũ và chỉ vào hai người phụ nữ bên cạnh, nói rằng đó là mẹ của chúng. Sau đó, Tiểu Tâm Vũ cũng chỉ vào bà ngoại mình và nói: “Đây là mẹ của tôi”.
Lúc ấy, cảm xúc lạ lẫm, cảm động và đau buồn đều ùa về trong lòng Cao Phục Dung… Tại sao đứa trẻ lại gọi bà là mẹ? Cao Phục Dung nghĩ rằng, có thể vì Tiểu Tâm Vũ thấy rằng mọi đứa trẻ đều có mẹ, còn mình thì không, và cô bé cảm thấy rất buồn: “Trẻ con ai cũng có lòng tự trọng, có thể cô bé gọi như vậy cũng chỉ để khẳng định rằng, bạn có mẹ thì tôi cũng có mẹ”.
Vào tháng 4/2017, Tiểu Tâm Vũ bỗng nhiên ngất xỉu, Cao Phục Dung vội vàng đưa cháu đến Bệnh viện để kiểm tra và bác sĩ nói cháu hoàn toàn bình thường. Về nhà, Tiểu Tâm Vũ bất ngờ nói: “Bà ngoại, con muốn gọi bà là mẹ. Bố mẹ con đã lên thiên đàng rồi, con muốn gọi bà là mẹ, gọi ông ngoại là bố, được không?”.
Cao Phục Dung nghe vậy, đôi mắt ngấn lệ, vội đáp: “Được, bé yêu, con muốn gọi thế nào cũng được”.
Khi tin này lan ra, nhiều người thân cho rằng gọi như vậy là loạn, là lộn xộn trong cách xưng hô, nhưng đối với Cao Phục Dung, đó chỉ là một cách gọi, không cần quá bận tâm đến suy nghĩ của người khác. Kể từ đó, Tiểu Tâm Vũ luôn gọi bà ngoại là “mẹ” và ông ngoại là “bố”, và cho đến nay, cô bé vẫn không thay đổi cách gọi.

Bà ngoại cũng là bà, mà cũng là mẹ của Tiểu Tâm Vũ
“Con gái ruột”
Thời gian cứ thế trôi qua, Cao Phục Dung dần cảm nhận được rằng: “Tiểu Tâm Vũ coi tôi như mẹ, tôi cũng coi Tiểu Tâm Vũ như con gái ruột của mình”.
Mỗi sáng, vào lúc 6 giờ, Cao Phục Dung phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Tâm Vũ. Bà còn đặc biệt mua sách về các món ăn sáng cho trẻ em để thay đổi thực đơn mỗi ngày, nào là cháo cà rốt, cháo bí đỏ, sữa và trứng gà…
Con gái thứ hai của bà cũng rất ủng hộ việc bà trở thành mẹ của cháu gái. Để nuôi Tiểu Tâm Vũ 4 tuổi và Chu Lệ 18 tuổi ăn học, Cao Phục Dung làm nghề bảo mẫu, còn chồng bà, Chu Trường Phẩm, thì làm lao động phổ thông ở thành phố.
Mỗi sáng, sau khi đưa Tiểu Tâm Vũ đến trường mầm non, Cao Phục Dung lại vội vàng bắt xe buýt đến nhà chủ để trông trẻ và nấu ăn. Công việc này do một người bạn giới thiệu, mỗi ngày bà nhận được 80 nhân dân tệ (hơn 280 nghìn), làm một ngày thì được tính tiền một ngày. Chủ nhà biết hoàn cảnh của bà, nên công việc khá linh hoạt và tự do, bà có thể tan làm vào lúc 4 giờ chiều.
Mỗi ngày tan làm, Cao Phục Dung lại vội vàng đến trường mầm non để đón Tiểu Tâm Vũ, sau đó về nhà, nấu ăn, kể chuyện và đọc sách cho cháu.
Cao Phục Dung sẵn sàng chi tiền cho Tiểu Tâm Vũ, nhưng bản thân bà chỉ mặc những bộ quần áo cũ do người khác tặng. Bà mắc bệnh về mắt đã nhiều năm, nhưng vì quá bận rộn chăm sóc Tiểu Tâm Vũ nên không có thời gian chăm sóc cho chính mình. Điều gì đã tiếp thêm sức mạnh cho Cao Phục Dung? Bà chia sẻ: “Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng khi làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ”.
Tối ngày 18/12/2017, chủ một nhà hàng dưới lầu đã tìm đến Cao Phục Dung và nói muốn nhận nuôi Tiểu Tâm Vũ: “Chủ quán nói rằng bạn của bà ấy muốn nhận nuôi một đứa trẻ, điều kiện rất tốt, lại yêu thương trẻ con, nhà còn có hai, ba biệt thự”.
Tuy nhiên, Cao Phục Dung không chút do dự mà từ chối ngay lập tức, trước đây cũng có nhiều người muốn nhận nuôi Tiểu Tâm Vũ và bà cũng đều từ chối.
“Tôi đã mất đi một người con gái rồi, không muốn mất thêm một người con gái nữa”, bà nói.

Cô bé Tiểu Tâm Vũ sống trong bình yêu thương của ông bà
Câu chuyện của Cao Phục Dung và Tiểu Tâm Vũ nhấn mạnh rằng giáo dục không chỉ là việc truyền đạt kiến thức mà còn là sự quan tâm, yêu thương và hỗ trợ tinh thần cho trẻ. Mặc dù đối mặt với nhiều khó khăn, Cao Phục Dung luôn cố gắng tạo ra môi trường ổn định và yêu thương để Tiểu Tâm Vũ có thể phát triển toàn diện, vượt qua mất mát lớn về gia đình.
Câu chuyện cũng cho thấy sự quan trọng của sự hợp tác giữa gia đình, nhà trường và cộng đồng trong việc nuôi dưỡng và giáo dục trẻ em. Giáo dục, vì vậy, không chỉ là việc học trong lớp mà còn là quá trình hỗ trợ và khích lệ tinh thần trẻ, giúp trẻ vượt qua khó khăn và phát triển trong một môi trường đầy tình yêu thương.
Theo Sohu
Đông