Tôi có một cậu bạn thân tên Kiệt – biệt danh là “thánh nổ”. Biệt danh đó theo Kiệt từ thời đại học cũng vì cái miệng lúc nào cũng bô bô khoe của. Có cái gì mới, Kiệt lại khoe từ người này qua người nọ, từ lớp này đến lớp kia. Mua cái xe máy, Kiệt phải mở tiệc mừng để “rửa xe” cho oai. Mua được cái laptop, Kiệt cũng khao bạn chung phòng một chầu cà phê.
Bạn bè ai cũng hiểu tính Kiệt nên chả thèm chấp. Ừ thì cậu ta mời là cứ đi. Cậu ta trả tiền chứ mình có tốn đồng nào đâu mà phải sợ? Thế là cứ Kiệt tậu được món đồ gì mới, chúng tôi lại được một chầu ăn, chầu cà phê miễn phí. Kể cũng hời!
Ra trường, chúng tôi ít khi gặp nhau. Chỉ có Kiệt vẫn rôm rả trò chuyện trong nhóm chát chung. Cậu ta khoe mua được xe ga xịn, được mẹ chia cho mảnh đất rộng hơn 500m2, có cô bạn gái xinh như hoa hậu… Ngay cả quà tặng bạn gái, Kiệt cũng khoe lên nhóm để chứng minh mức độ chịu chơi, chịu chi của mình.
Tuần trước, Kiệt mời cả nhóm 5 người đi ăn nhà hàng. Chúng tôi thầm biết cậu ta lại mua được thứ gì ngon nghẻ nên muốn khoe thôi. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Kiệt lái chiếc xe ô tô đen bóng loáng, đỗ xịch trước mắt chúng tôi. Cậu ta nham nhở cười, khoe mới mua xe nên muốn “ra mắt vợ nhỏ” với mọi người.
Suốt bữa ăn, Kiệt cứ luyên thuyên chuyện mình mua xe khó khăn thế nào. “Có tiền chưa chắc đã mua được chiếc xe ưng ý nhé? Phải chịu khó tìm từ salon này đến salon khác. Mình bỏ ra tiền tỷ thì phải chọn được chiếc nào mình hài lòng nhất chứ?”. Rồi Kiệt còn khoe lương mình cả trăm triệu/tháng nên mua xe để đi tiếp khách hàng.
Tôi thừa biết Kiệt đang làm ở một công ty nhỏ, lương lấy đâu ra trăm triệu? Bạn tôi là sếp của Kiệt mà lương chưa tới 40 triệu. Cậu ta là nhân viên bình thường, được 20 triệu là cao.
Tôi còn biết chuyện Kiệt bán nửa mảnh đất mẹ cho để mua xe cho oai, để lòe thiên hạ. Lối sống phông bạt của cậu ta, tôi quá hiểu rồi. Tôi chỉ thương cho mẹ cậu ta, có mảnh đất để cho con trai, thế mà gặp ngay cậu con trai “báo”.
Trong lúc Kiệt khoe tung bay, tôi nhẹ nhàng kéo tay áo, để lộ cái đồng hồ đang đeo. Một cậu bạn khác thấy đồng hồ của tôi thì hét lên: “Đồng hồ đẹp thế, chắc phải tiền tỷ nhỉ”.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Có 2 tỷ thôi, không đáng nói tới đâu. Làm sao tôi giàu bằng Kiệt được nên cũng không dám khoe khoang”.
Tôi vừa nói thế, mấy người bạn đã mỉm cười nhìn nhau. Kiệt cũng hiểu ra vấn đề nên im bặt. Tôi lấy lý do có công việc gấp để về trước, không quên để lại 5 triệu tiền bữa ăn.
Tối đó, Kiệt nhắn tin trách tôi làm cậu ta mất mặt. Cậu ta nói năng nặng lời khiến tôi khó chịu vô cùng. Với người như Kiệt, tôi có nên hủy kết giao luôn không?
Mỹ Hạnh