Vợ chồng tôi là công nhân, lương tháng trung bình so với mức sống ở thành phố. Tháng nào con bệnh thì túng thiếu hơn, phải vay mượn đồng nghiệp. Tôi khao khát có một căn nhà riêng. Cái cảnh sống trọ chật chội, ẩm thấp và đông đúc rất khó chịu.
Năm ngoái, bố mẹ chồng phân chia tài sản. Vợ chồng tôi được nhận một mảnh đất. Tôi muốn về đó xây nhà nhưng không đủ kinh phí. Đầu năm nay, bố mẹ ruột lại tặng chúng tôi thêm một mảnh đất khác. Với hai mảnh đất trong tay, vợ chồng tôi dự định sẽ bán một mảnh, lấy tiền xây nhà trên mảnh đất còn lại.
Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng chúng tôi quyết định bán mảnh đất được bố mẹ chồng tặng. Giá trị của mảnh đất đó cao gấp đôi, được hơn 2 tỷ đồng. Vợ chồng tôi xây căn nhà hết 2 tỷ, số tiền 300 triệu còn lại dùng để mua nội thất và một chiếc xe mới.
Vừa tân gia hôm trước, hôm sau, chồng tôi đã gọi điện cho em chồng. Anh nói em chồng cứ đưa con đến ở, không cần phải ngại. “Nhà còn phòng trống, chị dâu cũng thương em nên cứ yên tâm”.
Tôi kinh ngạc hỏi tại sao anh lại gọi em chồng đến ở cùng mà không hỏi qua ý kiến của tôi? Chồng đáp gọn lỏm: “Chắc gì em đã đồng ý mà hỏi?”. Anh còn nói tiền xây nhà là của gia đình chồng cho, tôi không có quyền ý kiến.
Tôi bực mình vì thái độ của chồng. Nhưng nghĩ lại, thấy em chồng cũng khổ. Em ấy ly hôn, rời khỏi nhà chồng tay trắng. Giờ đang tá túc ở nhà bố mẹ chồng. Mà bố mẹ chồng tôi cũng già yếu, không làm ra tiền.
Trong tuần đó, em chồng chuyển đến nhà tôi ở. Em cũng biết ý tứ, phụ giúp tôi việc nhà, đưa đón cháu. Nhưng cháu trai bị tăng động, em chồng ở nhà chăm con nên không đi làm được. Cực nỗi, thằng bé rất quậy. Sơ hở một cái là nó quậy tung cả nhà, dùng bút lông vẽ lên tường. Cháu còn nghịch ngợm, phá tung nhà bếp. Muối, đường, hạt nêm bị cháu đổ hết ra sàn nhà. Nước rửa chén, bột giặt cũng bị đổ đầy nhà tắm.
Đi làm về, thấy nhà cửa bừa bộn, em chồng lúi húi dọn mà tôi vừa thương vừa tức. Phải chi cháu bình thường thì tôi còn dạy dỗ được. Đằng này, cháu bị tăng động giảm chú ý, tôi có nói cũng không nói được. Nói rồi thành ra mình ghét bỏ cháu. Tôi phải phụ dọn với em chồng, ngoài mặt cười mà trong lòng khóc cả dòng sông.
Từ đó đến nay là hơn 4 tháng. Ngày nào cũng vậy, đi làm về đã mệt, cháu chồng còn bày trò, la hét ỏm tỏi, đập cái này phá cái kia. Tường nhà bị vẽ tơi bời. Tôi nhắc nhở thì chồng giận dữ, trách tôi là bác mà so đo với cháu. Tôi quát lại anh. Vợ chồng cãi nhau. Em chồng lại khóc lóc. Cái nhà cứ như cái chợ.
Tôi quá bực bội với cháu rồi. Có cách nào để giải quyết chuyện này không? Về lâu dài, tôi chỉ sợ tình cảm chị em sẽ bị rạn nứt thôi.
Mỹ Hạnh