Vợ chồng tôi cưới nhau được 3 năm, hiện tại có một cậu con trai 15 tháng tuổi và đang loay hoay tìm trường cho con. Chúng tôi ở riêng, thời gian tôi mới sinh thì mẹ đẻ tôi đến chăm được 3 tháng thì bà không ở thêm được nữa vì bố tôi bị ngã, bà phải về chăm ông.
Tôi nghỉ thai sản đến tháng thứ 6 thì phải đi làm trở lại. Cũng may lúc đó hàng xóm bên cạnh nhà tôi cũng sinh con được 3 tháng, lại có bố mẹ chồng trông nom. Ông bà nhà hàng xóm còn khỏe mạnh, lại chăm mỗi đứa cháu, thấy hoàn cảnh của tôi thì nhận trông luôn con của tôi mà không đòi tiền công. Tôi rất biết ơn nên mỗi tháng vẫn gửi tặng ông bà 3 triệu, đồng thời cứ có dịp về quê hoặc khi đi mua sắm, là tôi lại mua thêm đồ tặng ông bà.
Tôi gửi ông bà được 9 tháng thì hàng xóm chuyển nhà. Lúc này con tôi đã được 15 tháng, 2 vợ chồng quyết định gửi con đi nhà trẻ. Thế nên mới có chuyện cãi cọ nhau trong việc chọn trường cho con.
Tôi muốn gửi con vào một trường tư thục bình dân, học phí khoảng 2 triệu/tháng, gần nhà tiện đi đưa đón. Nhưng chồng thì lại muốn gửi ở trường quốc tế với mong muốn con có điều kiện học tập, phát triển tốt hơn, học luôn song ngữ. Tôi phản đối, bởi con còn chưa nói sõi tiếng mẹ đẻ thì học thêm tiếng nước ngoài làm gì? Nhưng chồng tôi cũng có cái lý của anh, anh bảo trẻ nhỏ dễ tiếp thu. Ở lớp nói tiếng Anh, về nhà nói tiếng Việt, học đồng thời như thế thì con sẽ phát âm chuẩn hơn… Thế nhưng học phí của trường đó khá cao. Vợ chồng tôi chỉ làm nhân viên bình thường, nếu cho con theo học trường quốc tế thì phải theo cả lên cấp 1, cấp 2, vậy thì quá sức của 2 vợ chồng.
Trong lúc cả 2 còn chưa thống nhất được thì bố chồng tôi gọi điện lên nói cho cháu về học trường gần nhà ông bà để ông bà đi đón giúp.
Bố mẹ chồng ở cách chúng tôi 8km, bà còn đi làm nên không trông nom con giúp tôi được, còn ông mở cửa hàng tại nhà. Giờ ý của ông là nếu gửi cháu ở trường gần nhà thì chiều đến ông sẽ đóng cửa, đi đón cháu về trông giúp tới khi vợ chồng tôi đi làm về thì qua đón.
Tôi thấy như thế rất cồng kềnh. Vì chúng tôi lại phải vượt thêm 8km để đón con. Mà ông bận bán hàng, lỡ lúc đó đông khách, ông không trông được cháu, để cháu chạy ra ngoài thì làm sao? Thế nên tôi phản đối phương án này. Nhưng chồng lại cho rằng đó là ý hay. Vì như thế cháu có điều kiện và cơ hội gặp gỡ ông bà nội nhiều hơn. Chồng còn nói hôm nào chúng tôi về muộn quá thì cứ để cháu ngủ lại nhà ông bà. Còn việc ông bán hàng thì chồng bảo lúc bận ông sẽ cho cháu vào cũi, không phải lo lắng.
Không biết có phải tôi lo lắng thái quá không, chứ tôi thấy không yên tâm chút nào. Tôi thật không biết phải chọn phương án nào đây!
Ngọc Thương