Vợ chồng tôi mới kết hôn được 3 tháng, vẫn đang trong thời kỳ trăng mật đầy lãng mạn. Chồng tôi ở rể vì nhà anh ấy chật hẹp, có đến 3 gia đình cùng chung sống trong một căn nhà chưa tới 60m2. Bố mẹ chồng phải nghỉ ngơi ngoài phòng khách mỗi tối. Vợ chồng anh cả thì ở trong một phòng riêng nhỏ bé, chỉ vừa đủ cho một chiếc giường và một tủ quần áo. Vợ chồng anh hai thì ở phòng bên cạnh, diện tích cũng chẳng lớn hơn phòng của anh cả là bao. Lúc tổ chức đám cưới, bố mẹ chồng còn lo lắng, không biết vợ chồng tôi sẽ nghỉ ở đâu. Tôi bảo rằng chúng tôi sẽ ở nhà bố mẹ tôi vì gia đình tôi khá giả, nhà cửa rộng rãi và chỉ có mình tôi sống ở đó. Nghe vậy, bố mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ở rể, chồng tôi vẫn rất được lòng bố mẹ vợ. Bố mẹ tôi vốn là giảng viên đại học đã nghỉ hưu, ông bà rất coi trọng nền tảng đạo đức. Đó cũng là lý do bố mẹ đồng ý để tôi kết hôn với anh, một người tuy không ngang bằng về nhiều mặt nhưng lại có phẩm chất đạo đức tốt, cách hành xử chuẩn mực, biết quan tâm đến người khác và rất chu đáo.
Cuối tuần, vợ chồng tôi thường về nhà chồng thăm chơi một ngày, nấu nướng cùng nhau dùng bữa tối đoàn tụ. Mỗi lần như vậy, bố mẹ tôi lại gửi biếu nhà thông gia, khi thì con gà, khi thì hộp yến, hộp trà, lúc lại là mấy bộ quần áo cho các cháu chồng của tôi…
Tuần trước, tôi phát hiện mình bị trễ kinh, cơ thể cũng có những thay đổi đáng ngờ như thường buồn nôn mỗi sáng, buồn ngủ nhiều hơn. Tôi mua que thử thai về thử thì vui mừng khi biết mình đã có bầu. Tôi báo tin này cho bố mẹ 2 bên và chồng mình biết. Ai cũng mừng rỡ, nhất là bố mẹ tôi. Ông bà chỉ có một mình tôi là con. Vậy nên bố mẹ luôn cưng chiều, nâng niu tôi trong lòng bàn tay. Giờ tôi có bầu, bố mẹ vừa mừng vừa lo lắng.
Bố mẹ chồng tôi gọi điện dặn dò tôi đi đứng nhẹ nhàng thôi, giữ sức khỏe của chính mình cũng là giữ cho em bé trong bụng. Còn chồng thì cưng chiều, tôi thích ăn gì, anh tự tay nấu món đó. Nhưng tôi tận hưởng niềm vui có thai còn chưa tròn một tuần thì lại có sự cố xảy ra. Bố mẹ tôi muốn con đầu của vợ chồng tôi sẽ mang họ ngoại; đứa thứ 2 sẽ mang họ nội. Nhưng chồng tôi không chịu, anh lấy lý do truyền thống bao đời để khẳng định chuyện con mang họ nội là điều đương nhiên.
Bố mẹ chồng tôi cũng biết chuyện nên lại gọi điện gây sức ép, nói rằng đứa bé là cháu nội thì phải mang họ nhà nội. Không chỉ một đứa mà cả 2, 3 đứa đều phải thế, không có lý do gì để đứa bé mang họ ngoại cả?
Tối qua, vợ chồng tôi tiếp tục bàn chuyện này. Tôi giải thích rằng bố mẹ chỉ có mỗi một mình tôi nên muốn cháu mang họ ngoại để sau này còn thờ cúng. Còn nhà nội đã có tới 4 đứa cháu rồi, đừng vì chuyện họ nội – ngoại mà làm mất lòng thông gia. Nhưng chồng lại “phán” một câu khiến tôi tức run người: “Hay em với bố mẹ em chê nhà anh nghèo, ít học nên không muốn để con mang họ nội”.
Trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ này, không ngờ chồng tôi lại tự tin và áp đặt suy nghĩ đó cho tôi. Tôi gắt gỏng bảo anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không quan tâm nữa nhưng đứa bé phải mang họ ngoại. Từ hôm qua đến giờ, chồng không nhìn mặt, không nói chuyện hay hỏi han tôi. Đi làm, anh cũng chào bố mẹ tôi một tiếng rồi đi ngay chứ không ân cần quan tâm như trước nữa. Chẳng lẽ vì chuyện tên họ mà cũng rắc rối và mệt mỏi như vậy sao?