Mẹ con tôi không tìm được tiếng nói chung.
Tôi năm nay 52 tuổi, đã nghỉ hưu, chồng tôi qua đời 3 năm trước do bệnh nặng. Trước khi mất, ông ấy dặn tôi phải đến ở cùng các con, không cho phép tôi sống một mình vì sợ tôi ngã bệnh rồi ra đi lúc nào không ai hay biết.
Vợ chồng tôi có 3 tỷ tiền tiết kiệm để dưỡng già nhưng chồng tôi chưa kịp hưởng thụ thì đã qua đời. Từ lúc phát hiện bệnh đến khi ông ấy mất chỉ vỏn vẹn nửa tháng. Sự ra đi của ông khiến tôi suy sụp, phải vùi mình vào công việc để quên đi nỗi đau. Đến khi nghỉ hưu thì mới cảm nhận được sự trống trải và nhớ thương ông ấy.
Chúng tôi có 3 người con trai, không có con gái. Con trai út lập nghiệp ở thành phố khác, cách nhà gần 900 km. Còn 2 con lớn thì sống ở thành phố gần hơn, chỉ cách 100 km. Tuy nhiên, các con ít khi về thăm tôi. Lý do là bận rộn công việc, lo toan gia đình, con cái, rồi còn bận gặp gỡ sếp nọ, đối tác kia… Tôi cứ trông mong hết ngày này qua ngày khác, nhưng các con vẫn chẳng về thăm. Chỉ khi tôi tự đến thành phố thăm các con thì mới có dịp gặp các cháu.
Tôi rất buồn, tự hỏi có phải tại thời trẻ mình mải mê công việc quá, bỏ bê các con nên giờ tình cảm mẹ con không được thân mật gắn bó? Hồi trẻ tôi và chồng phải đi làm suốt ngày kiếm tiền nuôi 3 con ăn học, việc nhà gần như để hết cho con cả làm, từ chăm em cho tới cơm nước dọn dẹp.
Lớn lên, lần lượt các con vào thành phố học tập và lập nghiệp, rồi kết hôn và ở lại đó. Không đứa nào chịu về quê với bố mẹ già. Chúng bảo về quê không có việc làm, đời sống khó khăn nên quyết bám trụ lại thành phố.
Ảnh minh họa |
Quay lại hiện tại, tôi đã nghỉ hưu, vẫn còn sức khỏe nên muốn đến nhà các con ở để chăm cháu và cũng để tuổi già được ở bên người thân.
Tôi gọi con cả và con thứ 2 về họp, vì con út ở quá xa nên họp qua điện thoại. Tôi thông báo mình có 3 tỷ tiết kiệm nên sẽ không phải nhờ cậy kinh tế con nào. Chỉ cần các con đón tôi đến sống cùng, chi phí ăn ở, thuốc men viện phí (lỡ tôi có bệnh) tôi tự lo liệu được, tôi còn có thể hỗ trợ các con bằng tiền lương hưu hằng tháng của mình.
Thế nhưng con cả thì bảo nhà chật chội, giờ tôi đến ở cùng, sắp xếp phòng ốc cho tôi rất khó. Nên nếu tôi muốn con đón đến thì đưa cho con 3 tỷ tiết kiệm kia để con mua căn nhà khác rộng rãi hơn, có đủ phòng cho mọi người. Tôi vẫn còn lương hưu, có thể sử dụng để chi tiêu sinh hoạt hằng tháng và tiết kiệm lỡ đau bệnh.
Tôi nghe xong thì có hơi hốt hoảng, chưa biết phải trả lời thế nào. Con trai thứ 2 đã nói nhà con rộng hơn, cứ để con đón mẹ đến ở cùng. 3 tỷ kia con chỉ xin 1 tỷ để mua ô tô tiện đi lại và để đi gặp khách hàng tăng thêm độ uy tín, còn 2 tỷ mẹ giữ lại dưỡng già.
Con trai út thì nói con ở xa, lại ở rể nên không đón mẹ đến ở cùng được. Thôi thì việc báo hiếu đành nhờ 2 anh trai.
Thế nhưng con cả thì nằng nặc xin tôi tiền mua nhà mới, con bảo các cháu cũng đã lớn, cần không gian riêng, giờ mẹ có tiền, không cho hẳn thì cho con mượn để giải quyết việc trước mắt là mua nhà rộng hơn. Còn sau này vợ chồng con kiếm được sẽ trả lại mẹ.
Con thứ 2 thì nhất quyết xin 1 tỷ để mua xe, đầu tư cho công việc và cũng hứa sẽ trả lại tôi nếu sau này làm ăn tốt, có tiền dư. Tự nhiên buổi họp gia đình biến thành cuộc khẩu chiến đòi tiền. Đứa nào cũng có những lý lẽ tôi không chấp nhận được. Tôi bảo các con cho tôi suy nghĩ vài hôm rồi trả lời.
Tôi thật sự rối trí, không biết có nên tiếp tục đến nhà các con ở không? Và nếu đến thì nên ở với con nào?