Nhà chồng tôi là một gia đình vô cùng rắc rối và nhiều vấn đề. Chính vì hiểu rõ điều này nên năm đó, chồng tôi đã nhất quyết đưa vợ con ra ở riêng dù kinh tế còn khá bấp bênh. Đến thời điểm hiện tại, tôi thật sự thấu hiểu lý do vì sao anh lại quyết định như vậy.
Nhà chồng tôi có 5 anh chị em, cộng thêm dâu rể rồi cháu nội cháu ngoại vào thì trở nên cực kỳ đông đúc. Mà đời thường, càng đông người thì càng nhiều chuyện. Hễ nhà có việc gì, từng ấy con người mỗi người một ý, ai cũng nghĩ mình đúng và chẳng ai chịu nghe ai. Kết quả là mọi chuyện rối tung lên, chẳng đi đến đâu.
Đợt này bố chồng tôi ốm phải nhập viện, bệnh tuổi già thôi chứ không có gì nguy hiểm nhưng bác sĩ vẫn giữ lại theo dõi vì ông cũng nhiều bệnh nền lại còn mới bị đột quỵ năm ngoái.
Cuộc sống của chúng tôi luôn luôn bận rộn, tôi và chồng làm việc toàn thời gian và thời gian dành cho gia đình thật sự không nhiều, bởi vậy mà việc chăm sóc bố chồng ở viện cũng là 1 vấn đề khá nan nan giải.
Con gái tôi vừa tròn 17 tuổi, là một cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Khi thấy bố mẹ ngồi bàn bạc về việc chăm sóc ông nội thì con bé đã xung phong mang cơm trưa cho ông vì con bé học buổi chiều, sáng và trưa khá là rảnh rỗi.
Buổi sáng tôi sẽ dậy sớm chuẩn bị cơm nước, trưa thì con gái sẽ sắp xếp, làm nóng đồ ăn rồi mang vào cho ông. Cứ như vậy cả tuần nay rồi, chẳng có vấn đề gì xảy ra hết. Buổi tối, tôi và chồng vào thăm ông cũng luôn hỏi ông thích ăn gì để còn chuẩn bị. Được cái ở nhà thì có tôi là nấu nướng hợp miệng ông nhất nên ông chẳng bao giờ phàn nàn gì về chuyện ăn uống.
Tôi luôn chuẩn bị hộp cơm cẩn thận, đầy đủ dinh dưỡng và đúng ý ông, người già nhiều khi như trẻ con ấy mà, chỉ cần chiều đúng ý là vui vẻ ngay.
Nhưng ngày hôm đó, con tôi trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe và nỗi buồn chất ngất. Khi tôi hỏi chuyện, con bé mới kể bác gái thấy nó mang cơm vào cho ông nội thì hỏi mẹ đâu sao không vào. Hỏi xong thì giật lấy hộp cơm, nhìn nhìn 1 lúc rồi thẳng tay đổ vào thùng rác, ngay trước mặt con bé.
Trước sự ngỡ ngàng của đứa trẻ con mới 17 tuổi, bác nó buông ra 1 câu không thể chấp nhận nổi.
– Cơm nước nấu kinh thế này ai dám ăn?
Tôi vẫn biết mấy bà chị chồng mình không bà nào tử tế rồi, tử tế thì đã không đến mức mà không thể nói chuyện nổi với nhau bao nhiêu năm nay. Tôi đã không muốn động vào ai thì sao lại cứ thích gây sự với nhà tôi?
Con bé nhà tôi khóc nức nở. Nó đang ở cái độ tuổi rất nhạy cảm, tôi dạy dỗ con còn phải cẩn thận từng tí một. Thế là 3 máu 6 cơn tôi mới nổi lên, tôi gọi điện thẳng cho bà chị chồng ăn nói vô văn hóa kia để chất vấn thì lại chị ta đổ ngay tội lên đầu con tôi, bảo con bé bịa chuyện.
Đã vậy thì tôi chẳng nể mặt ai nữa, tôi gọi điện cho bố hỏi ai đúng ai sai.
Thấy tôi có vẻ làm căng thì chị ta lại giở cái giọng ai bảo tôi nấu nướng cho bố không ra cái gì. Nói chung là cứ loanh quanh đổ hết lỗi cho người này rồi lại đổ cho người kia. Nếu đã nhát gan không dám đối diện thì sao lại cứ thích đi gây sự?
Chính vì không muốn con mình lớn lên trong một môi trường này mà vợ chồng tôi nhất quyết ra ở riêng đấy!
Tôi không hiểu sao có những con người họ tư duy kỳ lạ đến như vậy, nhà đã có người ốm thì đáng lẽ ra phải tập trung lại mà chia việc ra làm, quan trọng là sức khỏe của ông chứ sao lại cứ phải đi gây sự với nhau thế để làm gì. Tôi cũng không hiểu hành động đổ hộp cơm của chị chồng mình trước mặt cháu gái là muốn thể hiển điều gì và nhằm đến mục đích gì?
Không biết nhà người khác lúc có người ốm thế nào, chứ nhà tôi đến lúc có việc còn phải giở trò với nhau là đủ biết bình thường “tử tế” thế nào rồi đấy!
Mạn Ngọc