Nhà chồng tôi có hai anh em trai. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi ra ở riêng, trong khi vợ chồng chú út cưới sau vẫn sống cùng bố mẹ. Vì không sống chung, hàng tháng vợ chồng tôi thường xuyên ghé thăm và gửi tiền đều đặn cho ông bà.
10 năm trước, bố chồng tôi bị đột quỵ và qua đời. Mẹ chồng vì quá đau buồn đã suy sụp và sức khỏe ngày càng kém, không còn làm được việc nặng nữa. Lúc đó, bố mẹ chồng tôi sở hữu một mảnh đất ruộng khoảng 800m2. Trước đây, hai ông bà cùng nhau trồng cây trên mảnh đất này. Nhưng khi ông mất và sức khỏe của bà ngày càng yếu, bà không thể tiếp tục làm việc nên phải chuyển giao cho chú út.
Khi nhận mảnh đất, vợ chồng chú út đã mua đất màu về để nâng cao khu vực đó thành vườn. Sau đó, họ bắt đầu trồng trọt, và hiện tại, cây cối trong vườn rất phát triển, hàng năm đều cho quả ngọt để ăn và bán.
Cách đây không lâu, mẹ chồng tôi cũng qua đời. Ngày trước, chưa bao giờ bà nói mảnh đất đó sẽ để lại cho vợ chồng chú út, nên sau khi bà mất thì chồng tôi muốn lấy lại đất để sản xuất và dùng số tiền thu hoạch được trên đất để lo cúng giỗ bố mẹ. Tôi khuyên chồng không nên làm thế, bởi đất chú đã trồng cây thì cứ để chú dùng, giờ tranh giành chút đất lại mất tình cảm anh em. Thế nhưng chồng tôi nhất quyết không nghe lời vợ, anh còn khẳng định rằng sẽ lấy mảnh đất vườn đó cho bằng được.
Ngày hôm sau, chồng tôi qua nhà chú út nói: “Anh là trưởng, sau này có trách nhiệm thờ cúng bố mẹ nên mảnh đất đó sẽ thuộc về vợ chồng anh. Cây cối trong vườn em gọi người đến phá đi, trả đất nguyên như ban đầu cho anh”.
Tôi cứ nghĩ rằng chú út sẽ gây khó dễ cho chồng tôi, nào ngờ chú nói: “Nếu anh muốn lấy lại đất thì cứ lấy nhưng mong anh đừng chặt phá cây cối mà em vất vả chăm sóc mấy năm nay”. Chồng tôi nghe vậy liền vui vẻ chấp nhận, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi chồng tôi lấy được mảnh đất vườn đó, gia đình tôi gặp rất nhiều xui xẻo. Đầu tiên là chồng tôi bị nhiều người hủy hợp đồng xây dựng nhà. Không có việc làm, chồng tôi phải cho công nhân nghỉ bớt. Nếu những tháng tới mà không ký được hợp đồng, tôi nghĩ anh sẽ chẳng thể bám trụ được lâu nữa đâu. Rồi tới việc tôi đi chợ mua gì cũng hết. Rõ ràng người ta còn thịt chân giò, nhưng tôi hỏi đến thì họ bảo đã bán rồi. Nhiều lần liên tiếp khiến tôi cảm giác mình đang bị ghét bỏ.
Cho đến tuần vừa rồi, con gái tôi trở về từ nhà chồng với vẻ mặt ấm ức và nói: “Mẹ hãy nhờ bố trả lại mảnh đất cho vợ chồng chú út. Hôm trước, khi bố mẹ chồng con nghe hàng xóm bàn tán về việc bố tranh chấp đất với em trai, ông bà đã trách gia đình ta tham lam, làm con cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.”
Khi tôi còn đang cảm thấy buồn bã, con trai tôi từ trong phòng bước ra và nói: “Bố mẹ chỉ quanh quẩn ở nhà nên không nắm bắt được tình hình. Có mấy người trong làng đi bàn tán rằng bố đang tranh chấp đất với chú út. Họ nói mảnh đất đó đã được ông bà nội giao cho chú út trồng cây suốt cả chục năm, chú út đã bỏ công sức nâng cao giá trị đất đai và cây trồng, giờ khi thu hoạch thì bố đòi lại. Bố mẹ có cảm thấy xấu hổ không? Không chỉ trong làng mà cả xã, cả huyện đều đồn ầm lên chuyện nhà mình. Bố bị hủy hợp đồng cũng vì người ta thấy bố như Lý Thông đấy. Nếu bố có ý định trả lại đất cho chú út thì nên làm nhanh chóng, không thì con không dám ra ngoài nữa.”
Nghe lời khuyên của con, tôi thấy rất đúng nên ngay tối hôm đó tôi đã ngồi lại nói chuyện với chồng. Thế nhưng anh không nghe và bảo bản thân là con trưởng nên có quyền hưởng đất của bố mẹ để lại. Anh bảo tôi đừng để ý tới lời bàn tán của thiên hạ. Nhưng tôi thật sự không muốn chỉ vì mảnh đất này mà gia đình bị mang tiếng xấu, con cái bị người ta coi thường. Theo mọi người, tôi phải nói với chồng thế nào để anh ấy chịu trả lại đất cho vợ chồng chú út đây?