Nếu như không bản lĩnh đưa ra quyết định đó, có lẽ cuộc đời tôi sẽ mãi chìm trong bóng tối.
Nhưng rồi chuyện tôi sợ nhất lại diễn ra thường xuyên. Chồng không chỉ tát mà còn đấm đá vào người tôi mỗi khi vợ chồng cãi nhau. Chỉ cần thấy tôi trò chuyện với đồng nghiệp nam hay thậm chí là shipper nam một cách thân thiết, anh ấy sẽ bảo tôi là có tình cảm với họ và đánh tôi. Ngay cả khi mang bầu, tôi vẫn bị chồng đánh nhưng anh ta không đánh vào bụng mà đánh vào tay, chân tôi. Tôi bị đánh nhiều đến mức chỉ cần thấy chồng đổi sắc mặt là tự nhiên hoảng sợ, rúm ró và tìm cách trốn vào phòng.
Khi con tôi được 3 tuổi, tôi đi công tác cùng một nhóm gồm 5 đồng nghiệp nữ và 3 nam. Chúng tôi nghỉ tại các phòng khách sạn khác nhau. Vào thời điểm đó, chúng tôi tổ chức sinh nhật cho một đồng nghiệp tên Quang. Quang thường xuyên hỗ trợ tôi trong công việc và thường khen ngợi, đề cử tôi trước các sếp. Anh cũng là người hiểu rõ nhất về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của tôi. Sau buổi tiệc, nhóm đồng nghiệp đăng hình ảnh từ buổi sinh nhật lên Facebook, bao gồm những bức ảnh chụp chung và các bức ảnh Quang chụp riêng với từng người, trong đó có cả tôi. Tôi nghĩ rằng chồng tôi sẽ không ghen tuông vì buổi tiệc có đến 9 người chứ không phải chỉ có tôi và Quang.
Nhưng vừa về đến nhà sau chuyến công tác, tôi đã bị một trận đòn tơi tả từ chồng. Anh ta đóng cửa nhà và dùng ghế nhựa đánh vào đầu, vào người tôi. Mẹ chồng tôi đã lao ra cản, đẩy anh ta ra nhưng anh ta vẫn quyết đánh tôi cho đã tay và hả giận. Không cản được con trai, mẹ chồng tôi đã lao vào đỡ cho tôi một đòn, bị chính con trai dùng ghế đánh thẳng vào đầu. Thấy mẹ ngã quỵ, chồng tôi mới hoảng hốt kêu xe cứu thương. Lần đó, tôi đã nộp đơn kiện cùng với đơn ly hôn, chấm dứt cuộc sống đau khổ của mình. Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh “chiếc ghế oan nghiệt” và hình ảnh mẹ chồng đầu đầy máu ngã xuống trước ánh mắt đỏ bừng của chồng cũ hơn 5 năm trời.
Hiện tại, tôi đã lấy chồng mới và có một cuộc sống hạnh phúc, tôn trọng, bình đẳng và tin tưởng nhau. Thấy cảnh Hằng Du Mục bị chồng đánh, tôi lại nhớ đến những năm tháng khổ sở của mình. Tôi hy vọng rằng, bất cứ người phụ nữ nào cũng phải tỉnh táo và tránh xa những gã đàn ông bạo lực. Đừng tìm cách biện minh cho những hành động vũ phu của họ để rồi đẩy chính mình vào những ngày tháng chìm trong bóng đêm.