Anh trai chồng lấy vợ thành phố và cả hai lập nghiệp ở trên đó, đến giờ cũng có thể coi là khá giả. Còn vợ chồng tôi ở quê, sống cùng bố mẹ chồng.
Cùng làm dâu, ít có sự va chạm nhưng tôi hoàn toàn không thích chị dâu, thậm chí có thể nói là ghét tính cách của chị. Tôi cảm thấy chị rất kênh kiệu, lúc nào cũng tỏ vẻ ta là người thành phố, có học thức và có tiền bạc hơn tôi. Đành rằng vợ chồng tôi chỉ là công nhân nhưng cả hai đều là tổ trưởng, thu nhập hằng tháng không hề thấp. Nhà cửa tuy cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp và rất thoáng mát nên chúng tôi không có ý định xây lại.
Chúng tôi ở quê nhưng quê tôi đâu thiếu thứ gì, có cả một nhóm trên facebook bán hàng, tôi thích mua gì thì nhắn là họ mang tới tận nhà.
Vậy nhưng chị dâu mỗi lần về chơi là cư xử như thể chúng tôi ở nơi thiếu thốn, nghèo nàn lắm. Chị mang theo cả nước đóng chai về để uống vì sợ nước giếng khoan bẩn, nhiều sắt nhiều kiềm… trong khi chị không hề biết nhà chồng tôi bao đời nay dùng nước giếng trong, mát lành.
Chị còn thường xuyên mua rất nhiều trái cây, bánh kẹo về cho các cháu nhưng đều là loại rẻ tiền, các con tôi chẳng bao giờ động tới. Khi thì chị mua cả yến sấu về bảo tôi mua ít đường mà ngâm rồi cho chị hũ. Trời ạ, tiền đường còn nhiều hơn tiền sấu, trong khi trước đó chị mua dâu tằm bảo tôi ngâm, tôi cũng làm theo nhưng cả nhà không ai uống. Thế nên tôi không ngâm sấu mà đi chia cho họ hàng, hàng xóm mỗi người một ít nấu canh ăn.
Có lần chị mua một túi bánh quy và thạch rau câu bán theo cân về nói cho các cháu. Các con tôi không động tới thì chị lại cho rằng tôi cấm đoán chúng ăn. Tôi sợ chị mất mặt nên chẳng muốn nói rằng trong tủ nhà tôi đầy bánh kẹo nhập ngoại, sữa uống cả thùng, các con tôi ăn chán rồi.
Tôi nhắc chị đừng mua thì chị bảo: “Em không phải ngại, cứ lấy cho các cháu ăn, chẳng mấy khi được ăn thoải mái”.
Mới đây, chị còn mua cả yến xoài xanh chua loét, chị cứ thích thể hiện mình hào phóng, về quê lần nào cũng xách theo nhiều đồ, nhưng thực chất toàn đồ rẻ tiền. Xoài này có cho tôi cũng chẳng lấy, nhưng vì chị đã mang về rồi, tôi đành làm món nộm chua ngọt và dầm muối ớt cho mọi người ăn. Số còn lại thì chờ khi anh chị lên thành phố, tôi đem đi chia khắp.
Hôm qua, tôi lướt trong nhóm facebook thấy có người bán sầu riêng ngon nên mua một quả hơn 4kg (vì cả nhà tôi đều thích ăn sầu), và một hộp bánh crepe siêu sầu nữa. Tôi chuyển khoản trước cho họ và dặn ship đến lúc nào cũng được vì bố mẹ chồng tôi ở nhà cả ngày. Mẹ chồng tôi nhận hàng thay tôi cũng đã quen nên thường thì bà sẽ cầm bỏ vào phòng bếp, chờ tôi về mở ra.
Nhưng lần này, tôi không ngờ người nhận lại là chị dâu. Anh chị về chơi đúng lúc người ta ship sầu riêng đến.
Khi tôi đi làm về, thấy vẻ mặt chị dâu hầm hầm tức giận, tôi rất khó hiểu nhưng mặc kệ. Lúc tôi vào bếp định phụ giúp mẹ chồng nấu cơm, chị dâu bước vào cùng và nói chuyện với mẹ chồng nhưng bóng gió mát mẻ đến tôi: “Không ngờ nhà mình lại ăn tiêu ghê gớm thật, nhà con ở ngoài kia thèm sầu lắm mà chẳng bao giờ dám mua quả sầu to như thế. Lại còn cả bánh nữa”.
Tôi quay sang mỉm cười nói: “Ở đây gọi là quê thôi chứ chẳng thiếu thứ ngon vật lạ chị ạ. Quả sầu kia có hơn 500 ngàn thôi, thêm hộp bánh 100 ngàn, tháng em vẫn lo cho cả nhà ăn 2 lần được”.
Chị dâu bực tức ngồi phịch xuống ghế: “Thế mà làm tôi cứ tưởng ở nhà thiếu thốn, lần nào về cũng quà cáp đầy đủ, lần này không về đột ngột thì không biết bị che mắt tới bao giờ. Cũng chẳng bao giờ thấy thím nói gì, lợi dụng lòng tốt của người khác đến thế là cùng”.
Ô hay, tôi cũng đã từng nhắc chị rồi, cũng có phải chị không biết rằng trong nhà không thích những món chị mang về đâu, mà chị cũng đâu có tâm, mua toàn thứ rẻ tiền. Nhưng vì mẹ chồng ra hiệu nên tôi đành im lặng để chấm dứt cuộc cãi cọ.
Buổi tối, chị dâu ăn vài miếng cơm rồi đứng dậy đòi chồng đưa về thành phố, anh chồng thì hiền lành, vợ nói thế nào cũng nghe.
Tôi không biết mối quan hệ chị em dâu của mình rồi sẽ thế nào sau chuyện này đây! Lần tới chị dâu về, tôi có nên xuống nước làm hòa trước không?
Ngọc Thương