Chắc ở đây có nhiều chị em lấy chồng tương tự tôi, hai bên nội ngoại cách nhau chỉ một con ngõ. Phía trước là nhà nội, phía sau là nhà ngoại, đi lại chỉ mất vài chục bước.
Nhà chồng mới dọn đến khu tôi ở khoảng 7 năm trước. Khi đó, chỉ có bố mẹ chồng tôi mua nhà ở cùng con gái út, mãi đến khi chồng tôi chuyển công tác từ tỉnh khác về thì hàng xóm xung quanh mới biết mặt anh.
Ban đầu tôi chẳng chú ý đến anh hàng xóm mới, có đụng mặt vài lần trong dịp khu phố tổ chức liên hoan chung nhưng chúng tôi chỉ chào hỏi xã giao thôi. Sau đó có bữa trời mưa to nhà bị hỏng mạng, tôi có việc gấp cần làm để gửi cho sếp ngay nên chạy khắp xóm xin wifi. Có mỗi anh hàng xóm cho tôi mật khẩu mạng bên ấy, còn sang tận nơi giúp tôi sửa cục phát wifi.
Sau bữa đó thì chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, và chẳng hiểu sao tần suất “vô tình gặp gỡ” cũng cao hơn trước. Rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một thời gian sau chúng tôi chính thức hẹn hò, đến tháng 8 năm ngoái thì kết hôn.
Cả khu phố tưng bừng đến chung vui, ăn cỗ 4 ngày 3 đêm mới tàn tiệc. 2 nhà dựng chung một chiếc rạp trải dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Ai cũng khen tôi số sướng vì lấy chồng gần, sau có bát canh cần cũng bê về cho bố mẹ tẩm bổ được.
Thời gian đầu tôi cũng thấy hạnh phúc lắm. Mang tiếng đi lấy chồng nhưng ngày nào cũng được chạy về ngoại chơi, ăn ké cơm bên ngoại cũng không bị ai trách mắng. Cuối tuần thì 2 nhà góp gạo thổi cơm chung, cùng nhau làm bữa nướng lẩu “chém gió”.
Đến lúc tôi có bầu thì tình cảm 2 bên gia đình lại càng thêm gắn bó. Suốt thai kỳ tôi ăn ở như công chúa, được tẩm bổ chăm sóc kỹ càng đến tận răng. Đêm tôi đói chạy sang ngoại “bắt vạ” còn được mẹ nướng mực khô với nấu cháo cho ăn, nghĩ đời này vớ được chồng gần đúng là may mắn.
Tuy nhiên đến khi tôi ở cữ thì cuộc sống bắt đầu có chút xáo trộn. 2 bên gia đình liên tục nảy sinh mâu thuẫn xoay quanh chuyện nuôi cháu. Tôi đã chuẩn bị tinh thần đề phòng sẵn chuyện này rồi, ấy vậy mà đến lúc chứng kiến 2 bà nội ngoại cãi nhau chỉ vì việc tắm cho cháu sơ sinh thì tôi vẫn bó tay.
Chồng tôi đã phải đứng ra tuyên bố rằng con ai người ấy chăm, con do vợ chồng tôi đẻ ra thì sẽ không phiền đến ông bà. Nhưng dĩ nhiên là sống gần nhau chẳng thể tránh được lúc va chạm, tôi cũng không thể ôm con ru rú trong phòng không cho ai đụng vào.
Kết cục ngày nào tôi cũng phải nghe những lời khuyên bảo nuôi con hoàn toàn đối lập nhau đến từ mọi người xung quanh. Không làm theo thì bố mẹ đôi bên giận dỗi, mà làm theo thì tôi không thoải mái chút nào. Tôi muốn được chăm con theo cách riêng của mình, theo những gì bác sĩ hướng dẫn và thông tin khoa học trong sách. Đằng này các ông bà cứ đòi tôi nuôi con theo kinh nghiệm từ mấy chục năm trước. Lắm cái biết rõ là cổ hủ phản khoa học nhưng ông bà vẫn cố chấp giữ vững quan điểm rằng mình không sai.
Dần dà 2 bên nội ngoại không còn mặn mà với những bữa cơm chung nữa. Các ông các bà giành nhau bế cháu, người này chỉ rình rình bắt lỗi người kia. Động tí là bà nội nói thông gia không được làm như này như nọ, còn mẹ tôi cũng chẳng vừa khi câu cửa miệng luôn là: “Ông bà chẳng biết cái gì”.
Vợ chồng tôi cứ ở giữa chịu trận rất mệt mỏi. Người ta trầm cảm vì chăm con sau sinh, tôi thì trầm cảm bởi nội ngoại cãi cọ! Ai cũng cho là mình đúng và không chịu nhường nhau dù chỉ một tẹo. Vợ chồng tôi toàn vâng dạ cho xong chuyện rồi âm thầm bế con về phòng.
Hiện tại tôi ở cữ được gần tháng rồi. Mẹ chồng tôi đi khoe khắp nơi rằng cháu nội của bà siêu bụ bẫm, ăn ngủ khỏe re, tăng cân vù vù. Mẹ tôi biết được thì khó chịu lắm, chạy sang bảo từ sau phải kiêng không được ra ngoài đường khen cháu nhiều như thế. Khen lắm sẽ khiến đứa trẻ khó nuôi, rồi ốm đau còi cọc không lớn được. Mẹ chồng tôi tức giận kêu không được “trù” cục cưng của bà như thế, lại còn chê thông gia mê tín dị đoan.
Đỉnh điểm là hôm nay mẹ tôi ra chợ, nghe mấy cô hàng xóm mách lại rằng mẹ chồng đang “truyền đạt” kinh nghiệm nấu cơm cữ cho con dâu ở hàng thịt. Mẹ tôi ra hóng thì phát hiện bà thông gia đang thao thao bất tuyệt chuyện mỗi ngày cho con dâu ăn cơm với nguyên cái móng giò, vừa thêm nhiều sữa lại no bụng không sợ béo. Mọi người xung quanh kêu ăn mỗi vậy thì sao đủ chất, mẹ chồng giơ cái túi đựng 4-5 chiếc móng lên rồi quả quyết chế độ ăn cho bà đẻ như thế là hợp lý. Bà chê nhiều người kém hiểu biết nên cứ ăn đẫy ra, một người ăn mà làm cái mâm tận 2-3 món thì chỉ có “tăng cân béo như lợn”.
Mẹ tôi đứng cạnh ngỡ ngàng hỏi ngày nào bà cũng cho con tôi ăn thế này à. Mẹ chồng đắc ý nói đương nhiên. Thực đơn bà nấu cho tôi chỉ có 2 bát cơm kèm 1 món khác. Loanh quanh toàn móng giò luộc, móng giò hấp, thịt luộc, thịt hấp, trứng luộc, trứng hấp. Tôi thèm canh rau mà mẹ chồng bảo phải kiêng cho sữa lành, khiến chồng tôi phải lén mua rau ở hàng cơm bụi mang về giấu cho vợ.
Nói chung là tôi không có nhu cầu ăn quá nhiều, trước đây tôi cũng theo chế độ healthy nên việc ăn các món hấp luộc liên tục không phải là chuyện quá kinh khủng. Tôi không mách mẹ đẻ vì nghĩ cơm cữ đơn giản chẳng phải vấn đề gây bức xúc. Hơn nữa ngày nào nội ngoại cũng đôi co nhau đủ thứ chuyện nên tôi toàn tránh né mâu thuẫn cho yên lành.
Nào ngờ nằm im cũng rước về thị phi. 2 bà mẹ của tôi đứng cãi nhau ngay giữa chợ, chẳng ai chịu thua kém câu nào. Mẹ tôi đòi từ nay sẽ mang cơm cữ qua cho con gái ăn đầy đủ, còn mẹ chồng thì cương quyết không muốn thông gia xen vào gia đình mình. Ai cũng có cái lý riêng nên không chịu nhượng bộ. Cuối cùng 2 nhà trở thành chủ đề cho cả khu bàn tán chê cười.
Lúc nãy mẹ có nhắn cho tôi một tin. Bà hỏi tôi có muốn ăn cơm mẹ nấu không để mẹ mang sang. Có thịt kho tàu món tôi thích nhất, thêm canh rau ngót thịt băm nữa. Mẹ ép sẵn cả một chai nước hoa quả, dặn con rể đi làm về thì ghé qua mang về cho tôi. Đứng trên cửa sổ tầng 2 nhìn xuống nhà mình thấy mẹ đang ngồi một mình trong bếp, tự dưng nước mắt tôi cứ rơi ướt cả mặt mình. Gần ngay trước mặt mà sao giờ chạy về với mẹ khó khăn thế. Cuộc sống hôn nhân quả thực không dễ dàng…
Tiểu Ngạn