Tôi nóng cả mặt trước phản ứng của mẹ và em, lại vừa xấu hổ với bà thông gia.
Bố mẹ chồng tôi có con gái khi họ đã gần 40 tuổi. Vì thế, họ cực kỳ chiều chuộng cô con gái này. Từ nhỏ đến lớn, em chồng tôi chưa bao giờ phải làm việc nhà.
Khi về làm dâu, mọi việc trong nhà mẹ chồng giao hết cho tôi từ đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp,… còn em chồng không phải động tay làm bất cứ việc gì, đi làm về là lên phòng mãi đến giờ ăn mới xuống. Tôi sợ bố mẹ cứ chiều như thế rồi làm hư em. Nhiều lần tôi định góp ý, nhưng thấy mẹ chồng bênh em chằm chặp nên không dám ho he gì.
May thay, em vẫn gả được vào một gia đình tốt ở tuổi 26. Em rể là người chín chắn, trưởng thành, chiều chuộng em chồng tôi hết mực. Bố mẹ chồng em nhìn qua cũng là người hiền lành, dễ chung sống.
Từ khi em chồng về làm dâu, tôi cứ nghĩ em ấy sẽ dần thay đổi. Vậy mà chỉ mới cưới được một tháng, em đã gọi về nhà khóc lóc tâm sự rằng bị cả nhà chồng ghét bỏ, gây khó dễ. Thậm chí, chồng của em cũng không bênh vực mà còn trách móc, khiến em chồng tôi đòi ly hôn.
Mẹ chồng tôi vô cùng phẫn nộ khi biết con gái yêu của bà bị đối xử như vậy ở nhà chồng. Sáng hôm sau, bà lập tức rủ tôi cùng đi đến nhà thông gia với lý do thăm hỏi, nhưng thực chất là để thăm dò tình hình của em chồng. Nhà chồng của em cách nhà bố mẹ đẻ khoảng 12km, hôm đó lại là cuối tuần, tôi được nghỉ nên đồng ý chở mẹ qua nhà thông gia.
Thấy tôi và mẹ sang thăm, bà thông gia tiếp đón niềm nở lắm. Ngồi nói chuyện một lúc mới thấy em chồng bước xuống phòng khách. Em vẫn mặc đồ ngủ, đầu tóc rũ rượi, mặt còn ngái ngủ khiến tôi và mẹ xấu hổ đỏ mặt. Giận lắm nhưng tôi vẫn cố gắng nhỏ nhẹ hỏi để giữ thể diện: “Gần 11 giờ rồi, sao giờ này em mới dậy?”. Thế mà em thản nhiên trả lời: “Tối qua em thức khuya xem phim nên mới mới dậy muộn. Mà nay là cuối tuần, em dậy sớm cũng có việc gì để làm đâu”.
Ảnh minh họa |
Bà thông gia lúc này mới thở dài mà nói: “Cái Linh (tên em chồng tôi) đi làm thì tôi không nói nhưng được nghỉ ở nhà con cũng chẳng giúp đỡ tôi việc nhà. Đã vậy thấy thùng rác trên nhà đầy ắp con cũng không đổ đi. Góp ý thì con cáu gắt rồi mắng luôn cả tôi. Chồng góp ý thì khóc lóc đòi ly hôn. Với tình hình này chắc tôi phải trả con về ngoại, nhờ ông bà bên đấy dạy lại, chứ nhà tôi chịu hết nổi rồi”.
Trong khi tôi xấu hổ vô cùng thì em chồng lại lên giọng trách ngược mẹ chồng: “Con đi lấy chồng chứ có phải làm giúp việc đâu. Còn nhớ lúc ở nhà với bố mẹ, mấy việc trong nhà con còn không phải động một ngón tay vào, tại sao đi lấy chồng con phải phục vụ nhà chồng cơ chứ”.
Tôi sống nặng vì không ngờ em đi lấy chồng mà vẫn giữ thói quen như ở nhà. Ấy thế mà mẹ chồng tôi vẫn bênh vực em.
Mẹ chồng tôi tức giận nói: “Con gái tôi ở nhà được cưng như ngọc ngà, tôi còn chẳng dám sai con làm gì, vậy mà gả về đây lại phải chịu khổ như thế”. Nói xong, mẹ quay sang bảo em nếu không thích sống ở nhà chồng thì lên xếp đồ về nhà với mẹ. Thế rồi mẹ chồng tôi cãi nhau với bà thông gia, không ai chịu nhường ai, còn em chồng thì đứng ở ngoài liên tục thốt ra những lời lẽ thiếu tôn trọng với mẹ chồng của em.
Tôi nóng cả mặt trước phản ứng của mẹ và em, lại vừa xấu hổ với nhà thông gia. Thấy tình hình trở nên căng thẳng, tôi khuyên mẹ bớt lời và khuyên em đã lấy chồng thì phải biết lo toan công việc phụ nhà chồng. Thế nhưng, mẹ chồng lại bực tức quay sang trách tôi không biết thương em mà đi bênh người ngoài.
Hiện tại mẹ chồng tôi đã đón em về nhà ở. Bà còn khẳng định là em chồng tôi không sai, nên nếu muốn đón em về nhà thì bà thông gia phải sang xin lỗi. Tôi thật sự hết cách với mẹ và em chồng rồi. Theo mọi người tôi nên làm gì để thay đổi suy nghĩ của mẹ và em chồng, làm thế nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của em chồng đây?