Ngày tôi còn nhỏ, mỗi khi bố mẹ chuẩn bị gửi 2 chị em để đi làm, tôi luôn đòi sang ngoại chơi vì bên ấy đông anh chị em họ. Bên nội neo người nên tôi chẳng có ai chơi cùng cả, chỉ có bên ngoại đông vui và nhiều đồ ăn ngon thôi.
Ông bà ngoại tôi sinh đến 7 người con, 2 trai và 5 gái. Mẹ tôi đứng thứ ba, nên tôi cũng trở thành chị của một đàn em họ nhỏ nhít. Những năm tháng tuổi thơ của tôi thật hạnh phúc, dù nghèo khó nhưng ngập tràn những kỷ niệm vui vẻ bên ông bà và hội anh chị em bên ngoại.
Bà thường vặt ổi và mít non trong vườn để chúng tôi chấm muối ăn. Đứa nào cũng tham ăn nên thi nhau bới cái mẹt của bà để lấy được miếng ngon và to nhất. Ăn vặt xong thì đợi ông ngoại đi làm đồng về, mang theo ít ngô, đỗ, lạc còn sót lại ngoài ruộng, kèm theo những quả dại ông hái được ở đâu đó cho đám cháu nhỏ. Dù toàn những thứ chẳng bán được, nhưng với bọn tôi, chúng ngon lành vô cùng.
Mấy anh chị em chúng tôi rất thân thiết với ông bà ngoại vì họ hiền lành và yêu thương con cháu. Chúng tôi đều hứa với nhau rằng lớn lên sẽ cùng phụng dưỡng ông bà, góp tiền xây nhà cho ông bà ở, đền đáp lại những ngày tháng được ông bà chăm lo. Nhưng chưa kịp làm tân gia thì ông ngoại tôi mất sớm, chỉ còn một mình bà ngoại sống trong căn nhà to.
Có con đàn cháu đống nên về già bà ngoại tôi không phải lo cơm ăn áo mặc. Trừ dì tư lấy chồng xa, còn lại 6 người con của ngoại đều ở gần hết, thay phiên nhau qua chăm sóc bầu bạn với bà khi tuổi già. Bà gần 70 tuổi vẫn khoẻ mạnh đi chơi khắp nơi, còn đủ sức trông mấy đứa chắt nữa. Bác cả tôi được lên chức ông sớm, thành ra bây giờ họ ngoại nhà tôi đông đúc vô cùng, xếp hàng chụp ảnh cũng đủ tứ đại đồng đường luôn.
Cứ tưởng ngoại sẽ tận hưởng tuổi già viên mãn như thế đến cuối đời, nhưng đùng cái 4 tháng trước bà gặp tai bay vạ gió rồi bị liệt nửa người. Khi nghe tin bà bị nạn, cả nhà tôi đều sốc và lo lắng. Nghe bác sĩ nói bà sẽ phải nằm một chỗ hết phần đời còn lại thì ai cũng rơi nước mắt. Chỉ có mỗi bà ngoại lạc quan an ủi ngược lại con cháu, khuyên mọi người cứ bình tĩnh thoải mái vì bà vẫn còn sống chứ chưa đến lúc đoàn tụ cùng ông ngoại.
Sau cuộc họp gia đình thì mọi người quyết định sẽ chia ngày chăm bà luân phiên. Dì tư ở xa không về thường xuyên nên tự nguyện gửi thêm tiền đóng góp, còn lại thì các con của bà chia nhau mỗi người trông 1-2 hôm.
Được khoảng 1 tháng thì lại xảy ra biến cố mới. Dì út của tôi ly hôn chồng nên dọn về nhà đẻ. Lúc ấy dì cũng bỏ việc ở công ty cũ, rảnh rang không bận gì nên chủ động nhận chăm bà toàn thời gian luôn. Cả nhà đều ngạc nhiên vì không hiểu sao dì lại sốt sắng nhận phần vất vả thế, song dì út bảo các anh chị cứ góp thêm vài đồng đưa cho dì coi như thuê giúp việc, dì cũng có chút tiền ăn uống vậy là ổn.
Nghe hợp lý nên mẹ tôi và những người khác đồng ý luôn. Thi thoảng mọi người cũng ghé qua phụ dì vài buổi để dì đi chợ búa, cà phê bạn bè nọ kia.
Ai cũng nghĩ dì út làm vậy vì thương bà, muốn báo hiếu với bà. Nhưng sự thật hoá ra không phải vậy. Dì nhận phần chăm bà vì mục đích riêng, nếu không phải mẹ tôi đột ngột qua thăm thì chẳng ai phát hiện ra ý đồ thâm sâu của dì.
Từ lúc nằm liệt giường thì việc giao tiếp của bà cũng gặp khó khăn, thành ra có nhiều chuyện bà muốn nói cũng không được. Dì út đã lợi dụng điều đó để đe doạ bà ngoại, âm mưu bắt bà lập di chúc để lại hết tài sản cho dì với lý do con gái út tận tình chăm sóc mẹ bị liệt. Dì đã soạn sẵn tờ di chúc ấy, nhưng bà ngoại luôn nắm chặt tay không chịu kí nên dì chưa đạt được mục đích.
Mỗi lần có người đến thăm, bà ngoại đều tìm cách tiết lộ sự thật nhưng dì út cứ kè kè theo dõi nên không thành. Mãi đến hôm nay khi tôi với mẹ qua nhà thăm đột xuất không báo trước thì bà ngoại mới được giải thoát khỏi cô con út ghê gớm.
Bình thường ai đến gặp bà đều báo trước cho dì út, nhưng nay tôi với mẹ tiện đường đi viện về mang thêm thuốc bổ cho bà nên tự mở cửa vào luôn. Đúng lúc ấy dì út đang ngồi nói chuyện điện thoại, mẹ con tôi sốc ngang khi nghe những câu tệ bạc thốt ra từ chính miệng của dì.
– Anh cứ thong thả đi chơi đi, đợi mấy nữa em ép được mẹ kí tờ di chúc, lấy được cái nhà này xong thì anh về ở với em, không phải chui rúc trong cái nhà nghỉ bé tí ấy nữa. Thằng chồng cũ của em vẫn đi tìm anh đấy, đừng có ló mặt ra kẻo nó bắt được.
Tôi lạnh hết cả sống lưng khi hiểu ra toàn bộ sự thật. Không phải chồng cũ ngoại tình nên dì út ly hôn, mà chính dì có bồ nên mới bỏ lại các con để chạy về đây! Đã vậy dì còn lên kế hoạch cướp nhà của bà ngoại nữa. Bao năm qua tôi không hề biết bản chất thật của dì, mẹ tôi cũng không tin nổi người phụ nữ mưu mô này là em gái ruột.
Nghe lỏm được một khúc điện thoại xong mẹ con tôi rón rén đi vào phòng bà ngoại. Thấy chúng tôi xong bà ngoại liền chảy nước mắt, miệng mấp máy như muốn nói gì. Mẹ tôi vội lật chăn lên, cảnh tượng bên dưới khiến chúng tôi cùng bật khóc.
Nước thải và chất bẩn dính chặt vào người bà, ướt cả giường mà dì út chẳng thèm thay! Trời lạnh như thế này mà dì chỉ cho bà mặc cái áo len mỏng dính, bà khát nước cũng không thể uống vì cạnh giường chẳng có gì cả. Không biết dì đã bỏ mặc bà một mình bao lâu khiến bà phải chịu đựng tình cảnh khủng khiếp này.
Mẹ run rẩy bảo tôi gọi điện cho tất cả họ hàng cùng đến đây ngay. Tôi quay video lại làm bằng chứng, đợi mọi người đến đông đủ thì sẽ hỏi dì út tại sao lại để bà khổ sở như thế.
Không ngoài dự đoán của tôi với mẹ, dì út chối bay biến việc chăm bà cẩu thả. Mỗi tháng mọi người đưa cho dì tận 10 triệu, đồ ăn thức uống thì được tiếp tế liên tục, dì chẳng phải đi đâu ngoài việc đút cơm và vệ sinh thay đồ cho bà. Cùng là anh chị em ruột với nhau nên mọi người đưa dì số tiền cao gấp đôi lương dì đi làm công nhân hồi trước. Vậy mà dì lại đối xử tệ với chính mẹ ruột như thế. Lúc có mặt người khác thì dì giả vờ chăm sóc bà tử tế, khi còn mỗi dì ở cùng bà thì dì mặc kệ bà luôn. Chẳng biết lúc dì đưa tiền bao nuôi nhân tình thì có nghĩ đến người thân ruột thịt không nữa?
Bị chỉ trích nhiều quá nên dì út nổi khùng lên. Dì không che giấu bản tính của mình nữa, xổ ra hết ấm ức trong lòng khiến cả nhà đều sốc. Dì bảo bà có 7 người con nhưng ai cũng kêu bận, lấy cớ gia đình rồi công việc nọ kia, thế nên dì nhận trông bà cả ngày thì mọi người phải biết ơn dì chứ. Mẹ tôi ngắt lời dì một cách lạnh lùng, bảo chuyện gì ra chuyện ấy, mẹ không cho phép dì lôi anh chị em ra để biện minh cho hành động bất hiếu của mình.
Sau cuộc nói chuyện dài đằng đẵng, bác cả quyết định mời cô út ra khỏi nhà và sắp xếp lại lịch chăm nom bà như cũ. Cô út bị ép dọn đồ đi nên căm tức lắm, cô đứng ngoài đường chửi bới ầm ĩ một lúc lâu khiến hàng xóm xung quanh xúm vào bàn tán. Chỉ tội bà ngoại tôi, nằm liệt một chỗ nhìn con cái quay lưng với nhau trong đau xót…
Tiểu Ngạn