Ngày nhỏ, con tôi là một đứa trẻ hiếu động, con không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, con luôn muốn thể hiện bản thân mình. Khi con lớn một chút nữa, con rất thích tham gia những cuộc thi để giật các giải thưởng, hơn hết là muốn được chiến thắng và để bạn bè thầy cô ngưỡng mộ. Con tham gia hầu hết các cuộc thi tiếng Việt, toán và tiếng Anh ở trường, cái nào con cũng đạt giải hoặc có giấy chứng nhận.
Mấy năm nay, con tôi rất chú trọng đến cuộc thi Olympia, con xem tất cả các cuộc thi từ tuần, tháng, quý và năm. Nhớ tên hết những người chiến thắng. Con luôn khát khao có ngày được đội vòng nguyệt quế trên đầu.
Sang năm, con tôi lên lớp 11 sẽ đủ tuổi tham gia cuộc thi này, vì thế năm nay con học rất chăm chỉ. Hằng ngày, con nắm vững luôn kiến thức thầy cô truyền đạt trên lớp và tranh thủ giờ ra chơi làm bài tập các môn. Về nhà, con dành toàn bộ thời gian rảnh để tập trung ôn luyện kiến thức cho cuộc thi Olympia.
Thấy con khát khao được tham gia cuộc thi này, vợ chồng tôi rất vui mừng và mua nhiều sách cho con học. Thậm chí, chồng tôi còn đầu tư cho con chiếc laptop giá trị cao để con dễ dàng tìm tài liệu.
Con ham học bố mẹ nào mà chẳng mừng, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Hằng ngày, con không phải làm bất kỳ việc gì, chỉ có ăn và học. Thấy con học đến 12h đêm, tôi nhắc con đi ngủ sớm để cơ thể nghỉ ngơi nhưng chồng nói cứ để con học, khi nào mệt rồi ngủ.
Càng ngày con càng học muộn hơn, có hôm 3h đêm tôi dậy đi vệ sinh vẫn thấy con ngồi học miệt mài bên chiếc máy tính và những cuốn sách. Tôi nhắc đi ngủ thì con cáu gắt lên, bảo đừng làm phiền và đẩy tôi đi ngủ trước rồi con đóng rầm cửa lại.
Thấy con học mà không thiết tha đến chuyện ăn uống hay nghỉ ngơi nữa thì vợ chồng tôi không thể ngồi yên được nữa. Lo sợ con học hành nhiều mụ mẫm đầu óc, không giao tiếp với ai thế này thì nguy mất. Vì muốn con rời xa chuyện học cho tâm trí được thanh tản, chồng tôi quyết định đầu tư cho cả nhà một chuyến du lịch trong 2 ngày cuối tuần.
Vậy mà con tôi nói ai thích đi thì đi, con chỉ muốn học để trở thành quán quân Olympia. Con trai không chịu đi, chúng tôi đành phải hủy bỏ chuyến đi và ở nhà chăm sóc con.
Bình thường con dậy sớm vệ sinh và chuẩn bị đi học, vậy mà sáng thứ 5 vừa rồi, nhìn phòng con vẫn đóng, tôi mở cửa thấy con đang nằm ngủ, trên tay ôm cuốn sách. Lúc tôi gọi dậy thì con hoảng sợ và vội vàng chạy lại bàn học, con bảo chưa làm bài tập xong, không muốn đi học.
Con ngồi vào bàn học nhưng miệng cứ nói nhảm, mặt đờ đẫn làm vợ chồng tôi hoảng thật sự và nghi con học nhiều quá bị rối loạn tâm thần nên đã đưa đi khám.
Đúng như dự đoán, bác sĩ bảo con tôi chớm mắc tâm thần vì học quá nhiều. Dù được bác sĩ đưa ra lời khuyên nhưng vợ chồng tôi đang rất hoang mang. Không biết phải làm sao để cứu con thoát khỏi tình trạng bệnh sớm nhất có thể?
Dung Nguyễn