Hôm nay là rằm tháng 10 nhưng tôi chẳng có tâm trạng đâu mà nấu cơm cúng. Sáng chồng gọi dậy giục đi chợ mà tôi cứ ngồi ở cửa ngẩn ngơ. Nghĩ đến đứa con gái duy nhất mà xót ruột không chịu nổi.
Con gái tôi năm nay mới 25 tuổi, trong mắt tôi vẫn còn ngây ngô, chưa thực sự chín chắn. Cháu yêu cậu bạn học cũ đã vài năm, giờ hai đứa bàn chuyện cưới xin. Dù không phải “cưới chạy”, nhưng thấy chúng tình cảm sâu đậm, tôi cũng đồng ý để con kết hôn sớm. Con rể là một chàng trai tốt bụng, có trách nhiệm và biết chăm sóc vợ. Qua những lần gặp gỡ, tôi cảm nhận được sự chân thành và đáng tin cậy ở cháu.
Điều khiến tôi yên tâm nhất là sau khi cưới, con gái tôi không phải sống chung với nhà chồng. Con rể đã thuê một căn hộ nhỏ gần chung cư nhà tôi, rất tiện để đi lại giữa hai bên nội ngoại. Vợ chồng trẻ mỗi người làm một nơi, thu nhập ổn định nên cuộc sống cũng không quá áp lực. Tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, sau này tài sản đều để lại cho cháu. Trong bối cảnh giá nhà đất hiện nay đắt đỏ, việc chúng đi thuê nhà riêng cũng là giải pháp hợp lý: vừa tránh va chạm với người khác, vừa giảm áp lực tài chính.
Con gái lấy chồng là một bước ngoặt lớn mà cả nó lẫn vợ chồng tôi đều bỡ ngỡ. May mà nó ở gần nên cứ vài hôm tôi lại qua thăm cho đỡ nhớ, tiện đưa thêm đồ ăn thức uống và dọn dẹp hộ các con vì biết chúng nó bận rộn.
Gần đây tôi có hỏi chúng nó là đã quen với cuộc sống hôn nhân mới chưa. Con gái đáp rằng mọi thứ đều ổn rồi, nhưng sự nhạy cảm của một người mẹ giúp tôi nhận ra hình như con bé đang không thành thật lắm. Biểu hiện rõ nhất là con bé không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cứ lảng tránh lái sang chuyện khác. Từ bé đến giờ nó không quen nói dối nên tôi dễ dàng nhận ra nó có vấn đề không thể chia sẻ với mẹ được.
Mấy hôm nay tôi vẫn đợi xem con bé có muốn mở lời với mẹ hay không. Tôi nhắn vài tin hỏi han quan tâm như thường lệ, tiện nhắc khéo con có chuyện gì khó xử hoặc cần giúp đỡ thì phải tâm sự với mẹ ngay. Đừng bao giờ tự chịu một mình xong giấu kín trong lòng cho khổ. Con bé vâng dạ xong để đấy, chẳng hề hé răng với mẹ thêm câu nào.
Nọ lúc 2 đứa nó sang ăn cơm, chồng tôi mới hỏi chúng có thường xuyên về nội chơi không. Con gái tôi bỗng đứng bật dậy đi vệ sinh, còn con rể thì lúng túng đáp rằng bận việc quá nên chúng nó chưa sang thăm bố mẹ bên ấy được.
Tôi ngạc nhiên vì cưới xong gần 2 tháng rồi mà con gái vẫn chưa về lại nhà chồng. Hỏi có vấn đề gì xảy ra không, con rể lắc đầu nói mọi chuyện vẫn bình thường. Chúng nó bảo cuối tháng này bên nội có bữa giỗ thì mới về, chứ chúng không có thời gian để qua lại thường xuyên.
Cảm giác có gì đó không đúng lắm nên tôi liên tục gặng hỏi con gái lý do tại sao không sang gặp bố mẹ chồng. Nó toàn kiếm cớ phải đi họp, buồn ngủ, hoặc bận đi gặp bạn bè để né tránh.
Đến hôm qua khi sang nhà con bé thì tôi mới vô tình phát hiện ra sự thật. Con rể phải đi công tác xa nên nhắn tin nhờ tôi qua chăm vợ ốm. Tôi mang cháo với thuốc đến thì thấy con gái ngủ gục trên bàn. Máy tính của nó vẫn mở, chắc nó mệt nhưng vẫn cố làm việc đây mà.
Sợ con thức giấc nên tôi định quay ra ngoài, đúng lúc ấy màn hình hiện ra khung tin nhắn mới. Tôi không cố ý xâm phạm riêng tư của con, nhưng chữ khá to nên tôi liếc thấy người nói chuyện với nó được lưu tên là “Mẹ anh Khang”, nghĩa là mẹ chồng nó.
Nguyên văn bà ấy trách móc nó một đoạn khá dài, trong đó có nhắc đến cả tôi: “Con không mách thì làm sao mẹ con biết được chuyện? Có phải con xúi thằng Khang về giục mẹ để cho con về nhà nội không? Mẹ đã bảo phải qua tháng âm này thì con mới đến lễ gia tiên bên này được, tuổi của con khắc thằng Khang quá, mẹ đã mắt nhắm mắt mở đồng ý cho cưới rồi mà con cứ đòi hỏi vậy? Muốn được công nhận là dâu nhà này thì con đừng cãi mẹ, đừng làm mẹ khó chịu. Mẹ gửi ngày tháng sinh của con cho thầy rồi, thầy bảo đầu tháng sau mới làm lễ được, con đợi đến khi mẹ gọi sang thắp hương thì lúc ấy hẵng chuẩn bị tinh thần. Bố mẹ con có hỏi thì con phải tự nghĩ cách giải thích, nhớ đừng có lộ chuyện mẹ nói riêng với con kẻo hỏng việc. Có thờ có thiêng, có kiêng mới có lành, phải vậy thì sau này 2 đứa mới hạnh phúc được, nhớ chưa”.
Bên trên đó là câu con gái tôi xin lỗi mẹ chồng, nó bảo con không biết nói dối nên chẳng biết phải đối mặt với mẹ đẻ như nào khi bị hỏi về vấn đề sang thăm bố mẹ chồng sau đám cưới. Hóa ra từ hôm cưới đến giờ con tôi vẫn chưa được bước qua cửa nhà họ, vẫn chưa được chính thức công nhận là con dâu!
Tôi biết bà thông gia mê tín từ lúc bà ấy nằng nặc đòi tự đi xem ngày và chọn nọ chọn kia cho đám cưới của các con rồi. Vợ chồng tôi thì không câu nệ lắm nên nhượng bộ tùy cho nhà trai quyết định hết. Bà ấy bảo rước dâu thì nhà gái không nên đi theo để tránh xui nọ xui kia cho các con, chúng tôi cũng vui vẻ đồng ý để con rể tự đưa vợ về. Ai ngờ bà ấy lại làm khó con tôi sau lưng, còn ép con gái tôi phải chịu thiệt thòi nữa. Nó hiền nên nhịn mẹ chồng chứ phải tôi thì còn lâu!
Chắc con gái không dám nói sự thật vì sợ tôi buồn. Giờ tôi hiểu rõ ngọn ngành rồi thì nên làm gì để đòi lại thể diện cho con gái lẫn gia đình mình đây? Chặng đường mẹ chồng con dâu còn dài lắm, nhỡ sau này bà ấy tiếp tục mê muội nghe lời người ngoài rồi gây chuyện vô cớ với con tôi nữa thì phải làm sao?…
Tiểu Ngạn